Ma Đầu Cũng Sầu Lo Cho Sắc Đẹp

Chương 18

Dung Dữ lộ vẻ lo lắng, bước lên một bước: "Làm phiền các vị hiệp sĩ cho tôi đi theo với, nếu yêu quái chạy ra, tôi ở đây một mình sẽ quá nguy hiểm."

Thiếu niên nghe cũng đúng, liền gật đầu: "Vậy thì anh đi theo sát chúng tôi, đừng đi quá xa, tôi sẽ bảo vệ anh."

Dung Dữ mới vỗ ngực, tỏ vẻ mình sẽ không đi lung tung.

"Tiên hữu, chúng ta xuống dò đường trước, các ngươi đưa vị công tử này ra sau điện."

Sau khi Giang Ngôn gật đầu, thiếu niên liền cùng sư đệ sư muội nhảy xuống, Giang Ngôn vô tình nghĩ, giống như đang luộc bánh chưng vậy.

Anh ta vội vàng lắc đầu xua tan những suy nghĩ kỳ quặc trong đầu, nhưng thực ra khi nghĩ đến bánh chưng, nước bọt đã bắt đầu tiết ra trong miệng. Đã ở đây lâu như vậy, gần như chỉ quanh quẩn ở núi Nam Sinh mà không hề xuống núi.

Dung Dữ những năm gần đây rất yên phận, không gây chuyện, không gây hấn, khiến cạu hơi lo lắng, y không phải đang ủ mưu lớn gì đó chứ?

Cố Phán nhảy xuống trước, chỉ còn lại Dung Dữ và cậu trên mặt đất. Giang Ngôn vốn định đi sau để Dung Dữ xuống trước.

Chỉ thấy Dung Dữ chậm rãi đi đến mép hố, bước một bước, từ từ quay người lại, trên mặt lộ vẻ buồn rầu, nhưng giọng nói lại pha chút trêu chọc: "Vị hiệp sĩ này, tại hạ không biết đạo pháp, nhảy xuống hơi nguy hiểm."

Giang Ngôn nhìn quanh, chỉ còn lại hai người họ, làm trò gì vậy, cậu đứng yên tại chỗ chờ y nói tiếp.

"Không biết hiệp sĩ có thể đưa tại hạ xuống được không?"

Giang Ngôn chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nhảy lên thình thịch, tính cách hay soi mói của Dung Dữ ngày thường, lại chủ động đưa ra yêu cầu tiếp xúc thân thể như vậy, khiến cho sự bất an trong lòng cậu càng lớn thêm.

Nhưng cậu không dám trái lời Dung Dữ, chỉ dùng ánh mắt kỳ lạ và phức tạp quét nhìn y một lượt, rồi bước tới.

Cậu ít khi có cơ hội đứng đối mặt với Dung Dữ như lúc này, ngày thường Dung Dữ hay nằm hoặc dựa, lần trước qua vũng bùn quá nguy cấp nên không để ý, Dung Dữ vậy mà cao hơn cậu hơn nửa cái đầu, cậu chỉ có thể nhìn thẳng vào cằm của y.

Tim Giang Ngôn đập thình thịch, mồ hôi tay bắt đầu túa ra, nuốt nước bọt, nắm chặt tay sau lưng, rồi lại xoa xoa lên áo.

Cậu vô cùng lo lắng tay mình nếu dính bẩn lên bộ quần áo quý giá của Dung Dữ thì liệu có bị chôn theo cùng bộ quần áo này hay không, nhưng không biết có phải do căng thẳng hay không mà mồ hôi tay cứ chảy ra không ngừng.

Giang Ngôn chửi thầm một tiếng, bỗng nhớ ra mấy thứ hay ho mà đám tiểu ma tu tặng cậu mấy hôm trước.

Lúc này Dung Dữ đã dang rộng cánh tay, chờ Giang Ngôn ôm lấy eo mình, đưa y xuống.

Giang Ngôn biết không thể để tổ tông này chờ lâu, vội vàng rút bảo bối từ tay áo ra đeo vào tay, trong lòng nghĩ rằng sau này nhất định phải cảm ơn tên ma tu kia cho thật tử tế, hay là tặng cho hắn viên ma đan tăng tu vi kia nhỉ.

Cậu an tâm ôm lấy eo thon của Dung Dữ, mũi chân điểm nhẹ rồi bay xuống.

Bên dưới hang tối đen như mực, có lẽ họ sợ đυ.ng trúng kết giới khiến yêu quái cảnh giác nên đào sâu thêm một chút, nhưng đường hầm không quá dài, đi khoảng một chén trà là đến nơi, chủ yếu là tốn sức đi lên đi xuống, chỉ cần đi ngang qua lớp kết giới đó là được.

Giang Ngôn và Dung Dữ lảng vảng một hồi lâu, tụt lại khá xa, đợi đến khi hai người họ xuống dưới, đường hầm đã không còn bóng người, có thể đã lên đến mặt đất.

Giang Ngôn buông lỏng vòng eo săn chắc trong tay, khác với cảm giác mềm mại của phụ nữ, nhưng lại mang cảm giác khác lạ.

Cậu nhẹ nhàng cọ xát đầu ngón tay, trong lòng trào dâng cảm xúc chán chường. Không biết nếu y biết rằng cậu đang tưởng tượng về y, y sẽ phản ứng thế nào.

Chắc chắn cau mày, dùng giọng điệu khó chịu của mình, khi tức giận còn có thể nói lắp: "A Ngôn! Lột da hắn cho ta!"

Ồ, có lẽ sẽ không gọi A Ngôn nữa, vì lần này phải lột da cậu.

Giang Ngôn nghĩ đến khuôn mặt tức giận của y, nhịn không được bật cười một tiếng. Thực ra, tên ma đầu này khi không nổi điên cũng có chút đáng yêu, giống như một đứa trẻ ngang bướng.

Hang động quá tối, Dung Dữ không nhìn thấy biểu cảm của Giang Ngôn, đi đến lối ra phía trước, y dừng lại, nghiêng người, đợi cậu và người phụ nữ kia đi trước, lại đợi cậu dùng bàn tay dơ bẩn đã chạm vào phụ nữ kia dẫn y lên trên.

"Tiên hữu, nhanh lên!"

Người trên kia thấy hai người họ mãi không lên tiếng, bèn hô lên một tiếng, bên kia sắp bắt đầu nghi thức rồi, họ phải nhanh lên.

"Tiên hữu, ta để sư muội ở lại đây dẫn đường cho các vị, chúng ta đi trước."

Có thể do tiên hữu dẫn theo vị công tử đi chậm hơn, nhưng bên kia không thể chậm trễ được, nói xong không đợi Giang Ngôn trả lời, liền rời đi.