Nói rồi giám đốc Trương mời giám đốc Lý vào trong, người phụ nữ cũng xoay người đi theo, lúc này mới thấy Cố Tinh Yên đi theo mình, mặt tái mét.
Lúc giám đốc Trương định vào phòng thì thấy người lạ, ông ta điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Tiểu Trương nhưng Tiểu Trương đang ra sức thể hiện mình lấy lòng giám đốc Lý nên hoàn toàn không để tâm đến giám đốc Trương.
Mà giám đốc Lý chỉ nghĩ Cố Tinh Yên là nhân viên bình thường nên không để ý nhiều.
“Giám đốc Lý, chúng ta vào phòng họp đi, Tiểu Trương, đi nhanh lên, ngây ra đó làm gì!”
Tiểu Trương sốt sắng nhìn Cố Tinh Yên, siết chặt món đồ trong tay, vội đuổi theo hai lãnh đạo.
Đúng lúc này, Cố Tinh Yên gọi cô ta lại.
“Cô Trương đúng không? Mời cô đưa máy tính bảng trên tay cô cho tôi?”
Có lẽ ở âm phủ lâu rồi nên cô học theo khách cười nhếch mép, bình tĩnh nói một câu đầy ẩn ý.
“Đó là đồ Giang Lan Anh bảo tôi thu dọn.”
Tiểu Trương trợn mắt, cơ thể như bị thứ gì đó đè chặt, trong chớp mắt, cô ta cảm giác quỷ hồn của Giang Lan Anh đang lởn vởn xung quanh cô ta, cảm giác ớn lạnh lan tràn.
“Tiểu Trương?”
Giám đốc Trương khó hiểu đứng ở cửa phòng họp thúc giục, sau đó hơi bất mãn nhìn Cố Tinh Yên.
Văn phòng không lớn lắm, giám đốc Lý mới vào phòng họp được vài bước nghe tên Giang Lan Anh cũng tò mò dừng lại quay đầu nhìn.
Tiểu Trương sốt sắng xoay người, cắn răng quát:
“Cô… Cô nói bậy bạ gì đó?”
Cô ta nghĩ giám đốc Lý còn ở đây nên vội bổ sung:
“Rõ ràng Giang Lan Anh đã từ…”
“Từ chức?”
Cố Tinh Yên nói lớn ngắt lời cô ta.
Cô cười phụt, gật đầu nói:
“Cũng đúng, chết rồi cũng xem như từ chức mà? Không biết giám đốc Trương nghĩ âm tào địa phủ là chỗ tốt gì mà bảo con người phải đi lên cao.”
Có điều nghĩ đến hình như Quản Tuấn Phong rất được khách khứa tôn kính, có lẽ cô nên đề nghị Giang Lan Anh thi công chức địa phủ?
Giám đốc Lý lập tức phản ứng lại, ông ấy không hài lòng, hỏi:
“Giám đốc Trương, chuyện này là sao? Chẳng phải ông nói Tiểu Giang ăn máng khác à? Người ta chết rồi, tại sao ông lại lừa tôi…”
“Giám đốc Lý, ông nghe tôi giải thích…”
Giám đốc Trương muốn xoa dịu khách hàng, không quên ám chỉ Tiểu Trương và lễ tân nhanh chân đuổi tên gây rối này đi.
Cố Tinh Yên nhìn hai người phụ nữ sắc mặt độc ác, dứt khoát nói mã sản phẩm, đặc điểm nhãn dán, một số phần mềm đã được cài đặt.
“Tôi có thể đi bất cứ lúc nào, tiền đề cô trả đồ cho tôi.”
Cô lạnh lùng nói:
“Cô Trương, nếu giá trị của món ăn trộm đạt mức nhất định thì có thể khởi kiện tội trộm cắp, chưa kể… Để lấy thứ này cô cũng hao tâm tổn sức lắm đúng không? Cô không giải được mật mã folder XX, cô cũng chưa có tài liệu quan trọng của dự án.”
Tên dự án quen thuộc làm ba người trong cuộc nhíu mày, suy nghĩ.
Không biết tại sao, Tiểu Trương ôm máy tính bảng lùi về sau một bước nhưng giày cao gót của cô ta lại kêu “phựt” rồi gãy gót làm cô ta chới với ngã xuống đất.
Dù cô ta ngã nhưng vẫn bảo vệ máy tính bảng, không để máy tính bảng rơi xuống đất.
Bởi vì thứ trong đó đủ để làm cô ta chuyển mình trở thành nhân viên sale đứng đầu công ty.
Với sơ yếu lý lịch này, cô ta sẽ dễ dàng xin vào bất kỳ công ty nào thuộc top 500 của Fortune.
Nhưng cô ta hoàn toàn không thể lấy được.
Không biết sao Giang Lan Anh lại đa nghi được thế, thiết lập một chương trình mã hóa cực kỳ phức tạp, dù cô ta có tìm người giải mã cũng chỉ có thể khôi phục về cài đặt gốc.
Nghĩ đến hơi lạnh bất ngờ và vụ gãy gót ban nãy…
Chẳng lẽ Giang Lan Anh đang quan sát cô ta?
Trong nháy mắt, Tiểu Trương bối rối và sợ hãi.
Tận dụng thời cơ này, Cố Tinh Yên nhanh chóng giật lại máy tính bảng trong tay cô ta.
“OK, tôi đi đây.”
Cố Tinh Yên hài lòng.
Cô nhanh chóng quay lại văn phòng, lấy xe đẩy kiểu gấp trong túi ra, nhanh chóng lắp ráp rồi mang hết toàn bộ đồ đạc ở công ty của Giang Lan Anh đi.