Lúc gần đi, không thấy giám đốc Lý đâu, chỉ còn giám đốc Trương đang la mắng Tiểu Trương không biết giải quyết tình huống, Tiểu Trương đang khóc lóc gọi chú, làm nũng.
Hai người thấy Cố Tinh Yên, lập tức im lặng.
“Đúng rồi.”
Đi vào thang máy, nhân lúc cửa thang máy chưa đóng, Cố Tinh Yên cười nói với hai người.
“Giang Lan Anh bảo tôi chuyển lời cho hai người, cảm ơn công ty đã đào tạo suốt mấy năm, cô ấy sẽ “nhớ” các người.”
Cửa thang máy yên lặng đóng, hai gương mặt vặn vẹo trở thành ấn tượng cuối cùng của cô về công ty này.
Trên đường về thôn, Cố Tinh Yên thở phào, nghĩ đến Giang Lan Anh quan tâm việc bị người ta cướp thành quả, chắc sẽ không trách cô phá hỏng hợp tác giữa hai bên đâu nhỉ…
Điện thoại rung vài lần, Cố Tinh Yên phát hiện có vài tin nhắn Wechat, thì ra là cô gái nhân viên kia gửi.
“Cô Cố, xin lỗi! Bây giờ tôi mới biết vị trí này…”
“Công ty quá đáng thật! Không nói cho tôi biết, để tôi tuỳ tiện sử dụng đồ của người ta!”
“A, không phải tôi ghét bỏ gì đâu.”
“Công ty thế này không có gì để ở lại lâu, toàn là con ông cháu cha, tôi sẽ từ chức.”
“Cô Cố, cuối cùng tôi muốn xin lỗi cô lần nữa, tôi biết tôi không có lập trường gì, nếu cô ngứa mắt thì cứ xoá tôi đi.”
Cố Tinh Yên khẽ mỉm cười, không ngờ cô gái này bực bội xong, suy nghĩ kỹ xong lại quyết đoán đưa ra lựa chọn.
Xóa hay không xoá đã không còn quan trọng, Cố Tinh Yên trực tiếp thoát khỏi giao diện trò chuyện.
Cất điện thoại, đúng lúc đèn xanh, Cố Tinh Yên đứng đằng trước đang định cất bước đã được một người nắm chặt lại.
“Cẩn thận.”
Bên đường, đám người xôn xao
Một số người tinh mắt nhận thấy có điều gì đó không ổn liền nhanh chóng giơ tay giữ chặt những người lo cúi đầu chơi điện thoại
Một chiếc xe máy gầm rú lạng lách qua các phương tiện đang chờ đèn đỏ, lao thẳng vào nơi có nhiều người nhất.
Nhóm người qua đường phẫn nộ tránh đi:
“Thằng này bị khùng à?”
Chủ xe như bị khùng thật, thấy thấy người qua đường né tránh, anh ta lùi xe, chuyển hướng, nhấn ga lao qua.
Lần này, mục tiêu của chủ xe là một cô gái trẻ sợ quá không trốn nổi nhưng cuối cùng cô gái đã được một bác gái có lòng tốt kéo đi nên chỉ bị trầy cánh tay.
Đầu xe máy tông vào tường bê tông, chủ xe bị văng ra khỏi xe rồi lăn xuống đất, áp sát cô gái.
Anh ta chật vật đứng dậy, dùng ánh mắt âm u nham hiểm nhìn cô gái, không biết đã nói gì mà cô gái sợ đến mức gào khóc, hoang mang lo sợ.
Tuy nhiên, ngay sau đó, chủ xe máy ngã xuống đất và không cử động gì nữa.
May là xe cảnh sát và xe cứu thương lần lượt chạy đến, đưa tên chủ xe máy, cô gái bị tông và một số nhân chứng ở lại hiện trường đi.
Cố Tinh Yên vẻ mặt kỳ lạ nhìn chủ xe máy được khiêng lên cáng, nhân viên y tế hét lên với đồng nghiệp:
“Anh ta vẫn chưa chết!”
Đám đông xung quanh chửi bới:
“Đáng chết, sao tên này còn chưa chết nữa? Đúng là đồ vô đạo đức.”
Trong tầm nhìn của Cố Tinh Yên, cô thấy có một người đàn ông mặc vest đen lơ lửng phía trên chủ xe máy.
Người đàn ông này rất gầy và cao, nhưng khuôn mặt lại trắng hơn cả Triệu Quý đang bị bệnh, nở nụ cười răng cá mập.
Anh ta cầm một con dao phương Tây, đang ra sức cắt thứ gì đó trên vai Triệu Quý.
Có lẽ bởi vì tay nghề chưa thạo lắm, người đàn ông vừa cắt vừa đổ mồ hôi đầm đìa, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tinh Yên.
Nhìn thoáng qua, tầm mắt hai người đối diện nhau.
Đầu Cố Tinh Yên đầy vạch đen, quầng thâm siêu to siêu dễ nhận biết kia, không phải Quản Tuấn Phong thì là ai nữa?
Quản Tuấn Phong thân là quỷ sai, rõ ràng là phần tử kinh dị mà lại bị người thường như Cố Tinh Yên hù.
Anh ta kinh hoảng lùi về sau, không ngờ lại gặp Cố Tinh Yên ở dương gian, lập tức bỏ dao vào túi, bay ra sau, trong nháy mắt tan vào không khí.