Cô gái lắc đầu.
Nhân viên khác nghe xong nghĩ đến ban nãy cô nói thu dọn đồ đạc, lập tức hiểu được.
Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi cau mày thúc giục:
“Cô gái này, mời cô thu dọn nhanh rồi ra về đi, cô đang trì hoãn công việc của chúng tôi đấy.”
Cố Tinh Yên thầm trợn mắt, cô dọn đồ của cô, đâu phát ra tiếng động gì lớn, mà bọn họ có người thì xem phim trên điện thoại, có người thì nhàn nhã khuấy cà phê, phần lớn thì đang vây quanh cô.
Nói là xem Cố Tinh Yên, chi bằng nói đang đợi xem cô sẽ xé xác nhân viên mới tốt nghiệp này thế nào, mặt đầy ác ý.
Chỉ mới gặp tình huống vậy thôi mà Cố Tinh Yên đã có ấn tượng cực kỳ không tốt với công ty này.
Đồng nghiệp với nhau mà không có sự quan tâm và đoàn kết cơ bản nữa…
À không, lúc chèn ép một đối tượng cụ thể nào đó thì họ đoàn kết lắm.
Cố Tinh Yên không thèm quan tâm nhân viên nữ ra lệnh đuổi khách, tiếp tục thu dọn đồ đạc, ưu tiên thu dọn đồ đạc trên bàn trước để cô gái này bắt đầu làm việc.
Cô gái rất mừng vì cô không trách cô ấy, thậm chí cô ấy còn thấy Cố Tinh Yên là người tốt nhất cô ấy gặp từ khi đến công ty này.
Cố Tinh Yên thì thầm nói chuyện với cô gái một lúc, cô ấy nhanh chóng add nick cô, đồng ý sau này có thông tin gì sẽ báo cho Cố Tinh Yên.
Điều này sẽ giúp Cố Tinh Yên dễ dàng theo dõi tiến triển dự án của Giang Lan Anh.
Đợi sau khi thu dọn xong, Cố Tinh Yên phát hiện thiếu một món.
Mặc dù mục đích chính cô đến công ty này là để thăm dò thông tin nhưng nếu đã đến trên danh nghĩa dọn dẹp đồ đạc, mà Giang Lan Anh cũng viết cho cô một danh sách những đồ quý giá.
Có cô gái làm ví dụ, Cố Tinh Yên không khó đoán được rằng, chắc chắn món đồ quý giá khác đã bị người trong văn phòng này nuốt làm của riêng!
Cố Tinh Yên nhìn quanh văn phòng, tìm kiếm từng bàn một, bị một người phụ nữ trong đó phát hiện, lạnh giọng quát:
“Nhìn gì mà nhìn? Dọn dẹp xong rồi thì đi đi!”
Giọng điệu kia như ra lệnh đuổi người vậy, vừa kiêu căng vừa chột dạ.
Nói xong, cô ta cầm tài liệu và máy tính bảng rồi kiêu hãnh bước ra ngoài.
Lúc đi ngang Cố Tinh Yên, cô ta còn dùng âm lượng hai người có thể nghe thấy, lẩm bẩm:
“Đúng là xui xẻo!”
Mặt Cố Tinh Yên hơi lạ nhưng không thể hiện vẻ bị chọc tức, ngược lại cất bước đi theo cô ta.
Bởi vì cô mang giày bệt, hơn nữa đi rất nhẹ rất êm nên người phụ nữ đi trước hoàn toàn không phát hiện có người đi theo.
Người phụ nữ đi đến quầy lễ tân, hai người đàn ông mặc vest đi đến.
Cô ta cười nhiệt tình, tiến lên đón:
“Giám đốc Lý, lâu rồi không gặp ông, ông còn nhớ tôi không?”
Rõ ràng chức vị của giám đốc Lý này rất cao, ông ấy sửng sốt một lúc, quan sát gương mặt cô ta nhưng vẫn thấy rất lạ.
Một người đàn ông khác mới cười nói:
“Haiz, giám đốc Lý quý nhân hay quên, đây là Tiểu Trương, cũng là một nhân tài của công ty chúng tôi, năng lực không kém gì Tiểu Giang.”
Giám đốc Lý nghe hai chữ “Tiểu Giang”, sắc mặt thả lỏng.
“Giám đốc Trương nói vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Ông ấy tiếc nuối nói:
“Tiểu Giang là nhân viên tôi rất thích, tôi thấy được sự cố gắng của cô ấy, nếu không tôi sẽ không giao dự án này cho công ty các anh.”
Ông ấy hơi bối rối nói:
“Công ty các anh nếu xét ở Phong Thành thì cũng tạm được nhưng nếu xét ở khu Trung Hoa, vẫn còn kém nhiều lắm.”
Bị người ta đánh giá trực tiếp là công ty mình còn kém, nụ cười của Tiểu Trương hơi sượng.
Giám đốc Trương không hổ là ông chủ công ty, cười tươi nói:
“Đúng vậy, Tiểu Giang là đại công thần của công ty chúng tôi, công lao của cô ấy, chúng tôi sẽ ghi nhớ mãi.”
“Chỉ tiếc, con người thì muốn lên cao, dòng nước thì muốn xuống thấp, Tiểu Giang có lựa chọn tốt hơn nên chúng tôi không thể không đổi người phụ trách dự án, mong giám đốc Lý thông cảm cho, tối nay phải uống cho đã mới được.”