Vân Hải Tông Hàn Bằng Phi cùng với Sư Đệ của hắn Dương Vũ Ninh tiếp Tông Môn nhiệm vụ tiến hành tuần tra các hải vực, nửa canh giờ trước phát hiện trên Biển có dị động nên đã truyền tin về cho Tông Môn, sau đó hai người ngự Kiếm bay đến chỗ xuất hiện dị thường.
Hai người đều là Trúc Cơ Tu Sĩ, xa xa đã nhìn thấy chiếc Phi Thuyền đang ngừng giữa không trung, phòng ngự tráo hiện đang mở, bên trong hình như chỉ có một vị nữ tu.
Hai người liếc nhau, không vội vã động thủ mà chuẩn bị hỏi thăm tình hình rõ ràng trước nên Hàn Bằng Phi mới ra mặt dò hỏi.
Giản Đan quay đầu nhìn người đối diện đang hỏi, nam tử mặc một bộ Pháp Y màu xanh biển, chỗ cổ áo thêu đồ án Vân Hải, toàn bộ tóc được thúc lên gọn gàng, búi bằng Phát Quan bằng bạc màu xanh lam trên đỉnh đầu, xuyên ngang đó là một cây Bạch Ngọc Trâm, dây cột tóc rộng tầm hai ngón tay tung bay trong gió.
Người phía sau cũng ăn mặc tương tự, nhìn là biết hai người đều là Tông Môn Tu Sĩ.
Giản Đan không hề hoảng loạn hay luống cuống, nàng vén lại lọn tóc mai đang phấp phới trong gió của mình rồi chắp tay nói:
“Có chút thu hoạch không đáng nhắc đến. Nếu hai vị đạo hữu không có việc gì thì ta đi trước.”
“Đợi đã!”
Hàn Bằng Phi chặn đường Giản Đan lúc nàng xoay người chuẩn bị đi, Dương Vũ Ninh thì phong bế đường lui, Phi Kiếm dưới chân hai người lập loè linh quang.
Giản Đan không muốn dây dưa với hai người nên phách lên thân Thuyền, con Thuyền lập tức rớt xuống phía dưới mặt Biển đồng thời Giản Đan đang ở trên Thuyền vung một đống lớn Phù Triện ra, không quan tâm chúng nó là Phù gì chỉ cần có thể tranh thủ mấy giây là được.
Anh Ca cũng vừa mới truyền âm cho Giản Đan nói cửa vào của Bí Cảnh cơ bản đã ổn định, có thể đi vào, cửa vào ở ngay trung tâm của lốc xoáy.
Giản Đan điều khiển Phi Thuyền thoát khỏi vòng vây của hai người, ngừng lại trên mặt Biển, tàu chạy về phía trung tâm theo hướng lực hút của lốc xoáy.
“Tiểu Trúc Tử chuẩn bị sẵn sàng!”
Anh Ca đã sớm trốn vào vạt áo trên ngực Giản Đan, lúc này đang vươn cái đầu Chim đón gió Biển, lông Chim trên đỉnh đầu bị gió thổi ngã trái ngã phải nhưng vẫn không quên truyền âm cho Giản Đan.
“Tốt!” Giản Đan nhảy ra khỏi Phi Thuyền, thu nó vào trong Túi Trữ Vật, tay cầm chắc Bí Cảnh Ngọc Bài chui tọt vào trung tâm lốc xoáy sau đó liền biến mất.
Hàn Bằng Phi với Dương Vũ Ninh thấy Giản Đan biến mất trước mắt cũng muốn vào theo, đáng tiếc còn chưa kịp ngự Kiếm bay qua đã bị một lực lượng nào đó bài xích ra khỏi phạm vi của lốc xoáy.
Hai người không dám chậm trễ vội lấy Thông Tin Ngọc Giản ra báo lại tin tức này ngay.
Chưa đến ba mươi phút sau đã có rất nhiều Tu Sĩ điều khiển đủ loại, đủ kiểu Phi Hành Pháp Khí đến đây.
Hoặc là Tán Tu đang làm nhiệm vụ ở gần đây hoặc là Tông Môn Tu Sĩ đang chấp hành nhiệm vụ ở gần, hoặc là Tu Sĩ đang đi rèn luyện, cũng có một vị Thiên Ma Tông Tu Sĩ mặc Pháp Bào màu đen hàng năm rèn luyện bên ngoài đuổi tới kịp.
Đến nơi sớm nhất là Đại Thừa Tu Sĩ, bọn họ xé rách Hư Không tới thẳng đây, sau khi đến chỉ cần tùy tay vớt một cái trên mặt Biển là có thể vớt được một đốm sáng tím rồi biến mất ngay lập tức.
Lần lượt có bảy vị Đại Thừa Tu Sĩ tới, sau đó là Hợp Thể, Luyện Hư, Phân Thần Tu Sĩ theo thứ tự tiến vào Bí Cảnh.
Ba ngày sau trên mặt biển dày đặc chi chít các loại Phi Hành Pháp Khí.
Các Tông Môn đều sử dụng Đại Phi Thuyền có Hóa Thần Tu Sĩ tọa trấn, Nhân, Yêu, Ma Tam tộc Đại Tông gần như xuất động toàn bộ lực lượng.
Nhân tu Tông Môn có Thiên Kiếm Tông, Tử Tiêu Tông, Vân Hải Tông, Đan Tông, Khí Tông, Trận Tông, Ngự Thú Tông, Âm Dương Môn, Phật Tông cùng Tán Tu Liên Minh, thập đại Tông Môn cơ bản đã đến đông đủ.
Yêu Tộc chủ yếu phân theo tộc loại, có Bạch Hồng Hạc tộc, Thiên Lang tộc, Phi Báo tộc, Đằng Xà tộc, Hồ tộc…đến bộ tộc nhát gan nhất là Vân Thố tộc cũng có hai ba con đến tham dự, chúng nó lấy tộc đàn làm đơn vị phân tán trên mặt Biển.
Ma Tu có Thiên Ma Tông, Ma Âm Môn, Sinh Tử Các, Cửu Sát Điện, Xích Huyết Phủ ngũ đại Ma Tông cùng đến góp vui.
Trên Biển gần như không còn đốm sáng tím nào, tất cả Tu Sĩ đều đang chờ thời điểm Bí Cảnh thống nhất mở cửa.
Lần này các Tông Môn nhận được tin tức đều điều đệ tử ở phụ cận đến trước, Tử Cấp Bí Cảnh này là cơ duyên của toàn Tu Chân Giới.
Khác với những Bí Cảnh khác, Bí Cảnh này tuy có phân chia cấp bậc tu vi nhưng lại không có hạn chế số lượng Tu Sĩ tiến vào mỗi một bậc, chỉ hạn chế tổng số người tiến vào.
Ngoại trừ những người may mắn có Tử cấp Lệnh Bài với các Đại Năng Tu Sĩ đã vào trước thì những người còn lại phải chờ xem ai có thể tranh thủ tiến vào trong nháy mắt lúc cửa mở trước khi nó đóng lại.
“Ầm ầm ầm” ba tiếng động lớn vang lên khiến tất cả mọi người chú ý.
Lúc này ở trung tâm lốc xoáy sóng biển bắt đầu quay cuồng, sóng biển dâng lên cao cách mặt biển khoảng mười trượng, ngay sau đó bọt sóng biến ảo thành một cánh cửa lớn màu tím sừng sững trên mặt Biển.
Đại môn màu tím chuyển đổi qua lại giữa hư với thật một lúc rồi mới dần dần ngưng thật. Sau đó mới cố định không thay đổi, hai cánh cửa lớn từ từ mở ra.
“Tiến!”
Các Đại Tông Môn đi vào theo thứ tự chưa từng tranh đoạt, chờ các Đại Tông Môn Tu Sĩ vào xong thì các Tu Sĩ đang quan vọng còn lại trên Biển mới điều khiển Pháp Khí xông vào.
Cuộc chiến tranh đoạt trên Biển bắt đầu mở màn, Phù Triện bay đầy trời, pháp thuật đủ loại màu sắc được kích phát lập loè khắp nơi, thỉnh thoảng có Tu Sĩ thét lên rồi ngã vào trong Biển, còn có Tu Sĩ bị đánh văng ra ngoài, chân chính vào được bên trong không có mấy người.
Cửa vào của Tử cấp Bí Cảnh không hề có dấu hiệu nào chậm rãi từ thật biến hư trong khi mọi người còn đang đánh nhau, cuối cùng nó biến mất hoàn toàn, mấy giây sau mặt biển khôi phục bình tĩnh.
Tu Sĩ nào nhạy bén chút đã rời khỏi vùng Biển này ngay, còn những ai chưa từ bỏ ý định thì vẫn cứ bồi hồi ở xung quanh.
Lúc bấy giờ Giản Đan đang ngã xuống một mảnh Sa Mạc bằng tư thế rất bất nhã.