Không Gian Tu Tiên: Bé Gái Mồ Côi Trọng Sinh Nghịch Tập

Chương 64: Ảo cảnh ở Sa Mạc

“Tiểu Trúc Tử mau đứng lên! Anh Ca sắp bị ngươi đè tắt thở rồi!”

Giản Đan Cá Chép lộn mình đứng lên quan sát bốn phía xung quanh, phát hiện ra đây là khu vực tràn đầy cát vàng nhìn không đến cuối.

Không khí khô nóng đến mức Sa Mạc trông như vặn vẹo biến hình, những cơn gió nghênh diện thổi tới như muốn hòa tan cả người ra.

Anh Ca thò đầu ra từ trong ngực Giản Đan đánh giá khắp nơi rồi nói:

“Chúng ta đã vào tới Bí Cảnh.”

“Ừ! Chắc thế, không biết chúng ta bị truyền tống đến đâu nữa? Nơi này là Sa Mạc.”

Giản Đan nói xong túm Anh Ca ra ngoài.

“Sa Mạc? Vậy chúng ta đi loanh quanh xem thử! Ngươi muốn làm gì đấy hả?”

“Ngoan, ta thay bộ quần áo khác đã, lúc nãy khi vào đây đã bị hai tên Tông Môn Tu Sĩ nhìn thấy, ta không chắc bọn họ có nhận ra ta không nhưng thêm một chuyện không bằng thiếu một chuyện.”

“Hiểu rồi! Tiểu Trúc Tử ngươi cứ thay quần áo đi! Anh Ca không nhìn đâu.”

Nói xong quay lưng lại, còn dùng cánh che hai mắt của mình.

Giản Đan nhanh chóng thay bộ Pháp Y màu đen với Kim Điệp Pháp Khí ra, cất vào chiếc Nhẫn Trữ Vật màu đen treo trước ngực.

Sau đó đổi thành bộ một Pháp Y với đôi giày màu trắng, cả hai kiện đều Pháp Bảo.

Bộ Pháp Y màu trắng dệt từ Băng Ti Chu, lại dùng chỉ vàng thêu phòng ngự trận văn ở chỗ cổ áo với ống tay áo, đối với trước mắt còn chưa Trúc Cơ Giản Đan mà nói như vậy đã đủ phòng ngự.

Nàng lại móc một chiếc Mũ Sa màu trắng ra đội lên đầu che nắng rồi mới nhét Anh Ca về lại trong ngực, bắt đầu tìm cửa ra trên Sa Mạc.

Tìm tìm một hồi mà ba ngày trôi qua, Anh Ca đã hoàn toàn héo queo, cả người súc trong ngực Giản Đan không chịu ra.

Giản Đan luyện thể nên còn có thể chịu đựng được nhiệt độ này nhưng tìm mãi mà không thấy cửa ra khiến nàng vô cùng phiền muộn.

Dù sao thì nàng cũng chỉ được vào trước ba ngày, nếu ba ngày này đều lãng phí ở đây, cái gì cũng không có thì cho dù có thoát khỏi đây đi chăng nữa thì kết quả vẫn về lại chung vạch xuất phát với mọi người, vậy nàng tiến vào trước có ý nghĩa gì đâu cơ chứ?

Sa Mạc này ngoại trừ cát cũng chỉ có cát, không có cái gì khác nữa, không thích hợp chút nào.

Giản Đan cảm thấy Sa Mạc có hoang vu đến thế nào đi nữa thì ít nhất cũng phải có vài cọng thực vật chịu hạn chứ.

Vừa nghĩ thế thì đằng trước liền xuất hiện mấy cây Hắc Mai Biển lẳng lặng nằm ở đó, trên cây còn treo mấy viên trái cây nhỏ bằng móng tay cái màu cam vàng.

Cảm giác thấy Giản Đan ngừng bước Anh Ca dò đầu ra thử mới thấy thực vật trên Sa Mạc, nó vui vẻ hỏi:

“Tiểu Trúc Tử, có thực vật, là linh thực hả?”

“Trông không giống lắm, không cảm nhận được tí linh khí nào.”

“Anh Ca này, chúng ta đi lâu như vậy rồi thế ngươi có thấy được sinh vật nào khác không?”

“Ừ không có, Anh Ca chỉ cảm giác được phương hướng chứ không phát hiện gì nữa đâu.”

“Vậy ngươi cảm thấy ở Sa Mạc nên có những sinh vật nào?”

“Để ta nghĩ thử, Huynh Trưởng từng nói Sa Mạc thường thấy nhất là Sa Hạt, cao một trượng, hai cái kiềm có lực sát thương rất cao, phần đuôi của Sa Hạt có độc châm…”

Giản Đan vội vàng nhảy lên trên không đồng thời nói với Anh Ca:

“Này! Xem thử có phải con đang ở dưới kia không?”

“Oa! Đúng rồi, đúng rồi, Anh Ca cũng mới thấy lần đầu à, nhiều thật nha! Ta nhớ bọn họ đều…”

“Câm miệng!”

Giản Đan vừa nói vừa rót linh khí vào Phi Vân Ngoa dưới chân để tăng tốc rời khỏi khu vực hoạt động của Sa Hạt.

“Sao thế Tiểu Trúc Tử?”

Anh Ca hỏi với giọng mếu máo, chưa có ai rống nó như vậy hết á.

“Ngươi không phát hiện ra hả? Chúng ta nhắc đến cái gì là cái đó sẽ xuất hiện! Ngươi nói càng cụ thể thì chúng nó xuất hiện càng nhanh hơn!”

“Ý của ngươi là?”

“Chúng ta tiến vào ảo cảnh rồi! Hơn nữa cái ảo cảnh này sẽ dựa vào ý nghĩ của chúng ta để cấu thành, vì vậy hiện tại ngươi phải ngừng tất cả mọi suy nghĩ hay tưởng tượng về cái Sa Mạc này lại.”

“À à.” Anh Ca không dám nói chuyện tiếp, vùi đầu về lại trong ngực Giản Đan.

Giản Đan chạy như điên nửa canh giờ rồi mới ngừng lại, vận chuyển linh lực để giảm bớt mỏi mệt sau đó ngồi hẳn ra đất.

Ngay sau đó Giản Đan ngũ tâm hướng thiên, hai tay mỗi tay cầm một khối hạ phẩm linh thạch rồi bắt đầu vận chuyển Thiên Địa Hỗn Độn công pháp, linh khí trong linh thạch bị rút ra tiến vào kinh mạch bắt đầu dựa theo công pháp để tuần hoàn đại chu thiên.

Sau khi công pháp vận hành được một đại chu thiên cộng thêm một tiểu chu thiên thì khối hạ phẩm linh thạch trong tay mới biến thành bột phấn chảy qua các kẻ ngón tay xuống đất.

Giây phút này đầu óc Giản Đan rõ ràng tỉnh táo không hề suy nghĩ bất cứ vấn đề nào mà chỉ toàn tâm toàn ý luyện hóa linh khí, từ lúc tu luyện thì khu vực Sa Mạc lấy nàng làm trung tâm bắt đầu vặn vẹo biến hình cuối cùng tan biến đi.

Đến khi Giản Đan ngừng vận chuyển Thiên Địa Hỗn Độn công pháp mở to mắt ra thì đập vào mắt là một mảnh Linh Điền xanh um tươi tốt, các loại linh thảo từ nhất giai đến tam giai được trồng theo quy luật rõ ràng, ngay hàng thẳng lối, không biết chúng nó đã được trồng bao nhiêu năm rồi mà có những cây linh thực đã bắt đầu biến dị do thời gian quá lâu.

Trung tâm Linh Điền có một tấm bia đá trên đó viết “Giáp Thần Linh Điền”, có vẻ như mảnh Linh Điền này được gieo trồng có chủ đích.

Lấy tấm bia đá này làm trung tâm kéo dài ra phía ngoài chia thành chín miếng Linh Điền, phân biệt trồng Mê Điệt Hoa, Tử Đằng Thảo, Thiên Diệp Lan, Tử Tâm Quả, Bích Ngọc Chi, Ảnh Tung Thảo, Hồng Liễu Chi, Nguyệt Quang Tảo, miếng Linh Điền cuối cùng chỉ trồng duy nhất một cây Liễu Roi.

“Tiểu Trúc Tử, ta cảm thấy mấy chỗ khác không có gì vấn đề ngoại trừ cây Liễu đằng kia cho ta cảm giác uy hϊếp thôi.”

“Ừ! Ta cũng thấy vậy.”

Cây Liễu Roi trong miếng Linh Điền phía cuối kia không có gió cũng có thể tự chuyển động, sau đó nó giống Linh Xà xuất động, huyễn hóa thành trăm ngàn cành Liễu tấn công Giản Đan.