Lúc này Anh Ca đang chật vật quỳ sát mặt đất, bên cạnh là chiếc Linh Thú Túi bị lủng một lỗ to.
Giản Đan hơi chút u sầu vì nàng nghĩ Linh Thú Túi có thể vây khốn Anh Ca nên mới không có ngụy trang.
Có điều khuôn mặt của Giản Đan vẫn không hề có biểu tình gì, nhân lúc Anh Ca còn chưa kịp phản ứng đã túm nó lên lại, một bàn tay tăng thêm linh lực nắm chặt lấy hai bàn chân của Anh Ca.
Giản Đan dùng ngón tay vuốt ve nhè nhẹ bộ lông của Anh Ca từ đỉnh đầu đến lông đuôi, cười tủm tỉm dịu dàng hỏi:
“Anh Ca, ngươi vừa mới nhìn thấy gì vậy?”
Anh Ca nghe Giản Đan hỏi thế nằm trong ngực nàng run run, sau đó nhát gan trả lời:
“Anh Ca không nhìn thấy gì cả, Anh Ca mới thoát khỏi Linh Thú Túi nên đầu óc còn choáng lắm.”
Nói xong đầu ngoẹo sang một bên giống như đang té xỉu trong ngực Giản Đan vậy.
“Ôi chao! Bé ngoan đáng thương quá, ta nên nướng hay nên để toàn thây mang về đây nhỉ?”
Anh Ca run lập cập nhưng vẫn tiếp tục giả chết.
Giản Đan không hề nương tay, một sợi Mộc Hỏa to bằng ngón tay toát ra từ đầu ngón tay nàng cuốn thành vòng tròn bao lấy Anh Ca, vòng tròn lửa dần dần siết chặt lại.
“Ai nha! Đừng thiêu chết Anh Ca mà, Anh Ca có ích lắm đó, Anh Ca thề những gì hôm nay nhìn thấy sẽ vĩnh viễn không nói với ai, nếu không thì cả đời này sẽ không có cách nào có thể tu luyện, sẽ sớm ngày đầu thai.”
Anh Ca bị Dị Hỏa uy hϊếp không nhẫn nại được phải cẩn thận vùng vẫy hai cánh tránh thoát Dị Hỏa, vội vàng tỏ lòng trung thành với Giản Đan.
Lúc này Thiên Đạo pháp tắc rơi xuống chứng minh lời thề đã thành lập.
Giản Đan lén thở phào, không còn gì tốt hơn nếu có thể không kết thù với Tu nhị đại có bối cảnh thâm hậu như nó, chứ nếu không người xui xẻo chắc chắn sẽ là nàng.
“Ngươi hoảng cái gì vậy hả? Ta chỉ đùa ngươi chút thôi! Không phải ngươi có bảo bối bảo mệnh Huynh Trưởng cho hả? Sao còn sợ ta sẽ làm ngươi bị thương nữa?”
Anh Ca nằm ngửa ra trong ngực Giản Đan, dùng đôi cánh chim run lẩy bẩy chỉ vào nàng, nói lắp bắp:
“Ngươi…ngươi…ngươi...”
“Ta thế nào?”
“Ta quên mất!”
“Ha ha ha!” Giản Đan sảng khoái cười to, dùng đầu ngón tay xoa xoa chiếc bụng nhỏ của Anh Ca,
“Rèn luyện chưa đủ, may mà ta là một tiểu tiên nữ thiện tâm chứ nếu không thì~~~”
“Hừ!”
Anh Ca bị nói trúng nhược điểm tức giận trở mình trong ngực Giản Đan, giơ cái mông vào mặt nàng,
“Huynh Trưởng nói rất đúng, không được tin người khác.”
Đúng lúc này cả tòa Đảo nhỏ bắt đầu đong đưa, từ lúc đầu hơi đong đưa cho đến lúc đất đá trên cả Hòn Đảo bắt đầu tan rã, Đảo nhỏ chìm xuống.
Giản Đan phản ứng nhanh nhẹn ném chiếc Phi Thuyền vừa mới thu được lên không trung, nhét Anh Ca vào trong ống tay áo như cũ, nhảy lên Phi Thuyền lái khỏi Hòn Đảo nhỏ này nhưng không có đi quá xa, chỉ bảo trì đủ khoảng cách an toàn sau đó mới quan sát sự thay đổi của vùng Biển này.
Hòn Đảo nhỏ tương đối hẻo lánh nơi Giản Đan vừa mới dừng chân lấy tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường chìm xuống dưới đáy biển, sau đó trung tâm hải vực hình thành lốc xoáy, trung tâm của lốc xoáy có ánh huỳnh quang màu tím tràn ra, nghịch lốc xoáy dật tản ra khắp mặt biển xung quanh.
“Tiểu Trúc Tử, mau mau bắt lấy mấy cái quang điểm màu tím kia kìa.”
Giản Đan điều khiển Phi Thuyền đến gần khu vực giáp ranh với lốc xoáy, dùng Thiên Vân Võng vớt, lốc xoáy có lực hút rất lớn kéo Thiên Vân Võng di động về phía trung tâm.
Giản Đan không dám dừng lại lâu nên vội tăng mạnh linh lực để thu hồi Thiên Vân Võng, chưa kịp xem đã vội vàng rời khỏi vùng Biển do lốc xoáy đang tiếp tục mở rộng.
“Tiểu Trúc Tử, mau xem thử được mấy cái Lệnh Bài?”
“Ừ!”
Giản Đan giũ Thiên Vân Võng ra, bên trong chỉ có ba đốm sáng màu tím đang đong đưa.
Giản Đan nhéo thử một đốm sáng, đốm sáng tím lập tức biến thành một chiếc Lệnh Bài bằng thủy tinh màu tím rộng bằng hai ngón tay, bên trên chỉ khắc một chữ “Tử”.
“Đây là Bí Cảnh Lệnh Bài hả?”
“Đúng rồi.”
“Sau khi ra Biển ngươi không chỉ đường nữa bởi vì tiểu đội đang đi đúng hướng hả?”
“Ừ, đúng hướng rồi, Hòn Đảo nhỏ nơi hai đội dừng chân không phải khu trung tâm nơi Bí Cảnh mở ra nhưng cũng cách không xa.”
“Hiện tại chúng ta có Lệnh Bài rồi, cái này có lợi gì không?”
“Hiển nhiên là có rồi, chờ khi nào lốc xoáy kia ngừng mở rộng bắt đầu ổn định thì ai có Lệnh Bài mới có thể vào Bí Cảnh trước.”
“Tốt như vậy luôn á?”
“Chuyện này còn phải xem vận khí nữa, vạn năm nó mới mở một lần nên hay làm trời làm đất lắm.”
“Hả?”
“Động tĩnh ở bên này phỏng chừng đã bị phát hiện, chỉ cần là Đại Tông Môn hoặc Tu Chân Gia tộc có truyền thừa đều sẽ có những tin tức này, Tử cấp Bí Cảnh tuy là Toàn Bí Cảnh nhưng cũng có chia ra làm khu vực trung tâm với khu vực giáp ranh, những nơi khác nhau thì sẽ có những cơ duyên khác nhau.”
“Có Lệnh Bài đồng nghĩa với việc có thể đi vào trước ba ngày, ba ngày là đủ để thăm dò rất nhiều nơi rồi.”
“Vậy nguy cơ gặp nguy hiểm cũng lớn á nha! Vạn năm rồi chưa có mở ra mà, nên đâu có ai biết tình hình bên trong như thế nào đâu đúng không?”
“Ngươi nói cũng đúng nhưng mà cơ duyên luôn đi cùng với nguy hiểm, Tu Sĩ của tam tộc Nhân, Ma, Yêu ra được Bí Cảnh vào vạn năm trước hiện giờ đều trở thành Đại Năng hết rồi.”
“Tới chừng đó các Tông Môn sẽ xuất động toàn bộ tinh anh để tranh đoạt Bí Cảnh Lệnh Bài để tiến vào trước, cướp đoạt cơ duyên.”
“Vậy chúng ta thì…”
“Tốt nhất hãy chờ Bí Cảnh ổn định rồi hãy đi vào, trong vòng ba ngày tới lục tục sẽ có rất nhiều Tu Sĩ tới đây, đến chừng đó nhất định sẽ có tranh đấu kịch liệt.”
“Ai cướp được Lệnh Bài thì sẽ đi vào trước, ai không cướp được thì phải chờ ba ngày sau mới có thể tiến vào, nhưng khi Bí Cảnh bão hòa thì sẽ không cho Tu Sĩ tiến vào nữa.”
Giản Đan gật đầu tỏ vẻ đã hiểu sau đó chuẩn bị tìm một chỗ ở tạm, chờ khi nào Tử cấp Bí Cảnh ổn định thì mới đi vào.
“Xin hỏi vị đạo hữu đằng trước đã thu hoạch được gì chưa?”