Sau khi Hạ Thần có được Hạ thị thì Hạ Nghiên không còn xuất hiện trong sách nữa, thế giới này, có bao nhiêu người nhớ về anh?
Còn cô, cô nhi không cha không mẹ, ở thế giới này cũng không có bạn bè, qua mấy năm nữa, liệu có ai sẽ nhớ đến cô?
“Thế nên nhé, cô phải sống lâu hơn một chút, mới có thể lưu giữ những vết tịch của cậu ấy trên thế giới này lâu hơn một chút.” Lý Thục Hoa đi đến cạnh cô, khẽ ôm lấy cô, “Thế nên Thư Ninh à, cô phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Cô cần một cơ hội thay đổi thái độ đối với cuộc sống, mà bây giờ chính là một cơ hội tốt.
Cô nghiêm túc nhìn người đứng cạnh mình, sự thiện ý này với cô mà nói thực sự đầy ắp trân quý.
“Mau ăn cơm đi.” Lý Thục Hoa dịu dàng mở miệng.
Vân Thư Ninh ở trong biệt thự cả ngày, đợi đến tối mới quay về chung cư.
Vừa bật đèn phòng khách, âm báo của điện thoại vang lên, cô nghi ngờ lấy điện thoại ra:
“Thân yêu, ngày mai đến hẹn giao tiền nhà rồi, vẫn như cũ, đóng một lần ba tháng tiền nhà nhé, nhớ chuyển khoản, yêu.” — by chủ nhà.
Vân Thư Ninh tuyệt vọng nhìn điện thoại, thực sự là nhà dột gặp mưa suốt đêm mà.
Tiền nhà mỗi tháng là bảy nghìn rưỡi, ba tháng là — 22500!!!
Gần một nửa số dư trong tài khoản của cô đi mất rồi.
Bây giờ, nam nữ chính gì, nam nữ phụ gì đều không quan trọng nữa rồi. Trên thế giới này còn có gì đáng sợ hơn cái nghèo?
Đã là giữa đêm rồi, Vân Thư Ninh vẫn nghiêm chỉnh ngồi ở bàn đọc sách, viết viết vẽ vẽ trên một tờ giấy.
“Đầu tiên phải tìm một công việc phù hợp với thiết lập hình tượng và hướng phát triển của bản thân.” Cô nhìn tới giấy trắng, nghiêm túc viết xuống bốn chữ “thiết lập hình tượng”.
Từ này nghe có vẻ rất đơn giản, nhưng đủ để sàng lọc đại đa số công việc.
Cô thân là bạn gái của người cầm quyền trước kia của nhà họ Hạ, chắc chắn không thể làm những việc không phù hợp với thân phận của cô, ví dụ các công việc kiểu như nhân viên phục vụ, thu ngân.
Cô không kì thị người dựa vào sức lao động của mình để kiếm tiền, nhưng cho dù cô có nghèo muốn chết cũng không thể làm những công việc này.
Ấn tượng hiện tại cô để lại cho Hạ Thần là đau buồn, nhớ nhung, là yêu sâu đậm, không hối hận.
Vốn dĩ mối tình này có hơi lênh đênh và không thiết thực, thế nên, cô phải duy trì cách nhìn của Hạ Thần, không thể để bản thân quá thực tế.
Nghĩ đi nghĩ lại, nếu như Hạ Thần nhìn thấy cô đứng trước quầy thu ngân trong siêu thị, vậy thì cảm giác đầu tiên của anh ta là tiêu tan.
Anh ta sẽ không để ý đến việc cô không có tiền nên làm thế nào, anh ta sẽ chỉ cảm thấy, hóa ra cái người yêu Hạ Nghiên sâu đậm Ninh Vân Thư kia cũng chỉ được như vậy thôi, không có gì khác với những phụ nữ trên thế gian này.
Lúc bắt đầu, có thể anh ta sẽ đau lòng, sẽ muốn dùng tiền để giúp đỡ cô, hoặc giúp cô tìm một công việc tốt hơn một chút.
Nhưng những điều này đều không ổn, cô không thể nhận tiền của Hạ Thần, một khi cô nhận tiền rồi, thì có nghĩa là mục tiêu khi bắt đầu của cô không trong sáng, đợi qua một khoảng thời gian, có lẽ Hạ Thần sẽ nghĩ, liệu sự xuất hiện của cô ngay từ khi bắt đầu có phải vì tiền hay không.
Về phần anh ta giới thiệu cho cô công việc khác, cô càng không thể nhận, ai cũng không biết liệu cô có gặp một cấp trên tương đối hiểu rõ về Hạ Nghiên hay không.