Lùi một vạn bước mà nói, cho dù là một công việc thông thường, cô thân là một người chưa từng học đại học, cũng chỉ mơ hồ đọc qua kí ức của nguyên chủ một lần, cô thực sự có thể làm tốt chuyện này sao?
Chỉ với một điểm đó, cô có thể loại trừ đại đa số công việc ở Thủ đô rồi.
Vân Thư Ninh hung hăng chọc hai cái lên tờ giấy, ấn đường nhíu lại, vậy còn có công việc gì tương đối phù hợp với cô đây?
Cô liệt kê ưu điểm của mình lên giấy trước.
Xinh đẹp, đôi bàn tay thon dài, giọng nói hay:
Có nghị lực, chỉ cần có một mục tiêu, cô có thể không biết mệt mà kiên trì đến cùng:
Diễn xuất tốt, có thể lừa đại đa số người.
…
Những điều kiện này nhìn thế nào cũng thấy phù hợp gia nhập giới giải trí, hơn nữa ai ai cũng biết, giới giải trí là một nơi kiếm được tiền rất nhanh.
Có thân phận của cô, chắc chắn Hạ Thần sẽ bảo vệ cô, nếu như cô thực sự đi đóng phim, hẳn là con đường sẽ cực kì bằng phẳng.
Nhưng mà…
Vân Thư Ninh nhìn hai chữ “diễn viên” mà mình viết xuống lúc không hai biết, dừng lại một chút, vẻ mặt vô cảm gạch nó đi.
Cô không thể gia nhập giới giải trí, nguyên nhân rất đơn giản: Cô không thể để bất kì ai biết cô diễn tốt.
Kiếp trước, giới giải trí để lại cho cô cũng chẳng có việc gì đáng để mong đợi, không muốn giải nghệ là bởi căn bản cô không tìm được công việc nào khác có thu nhập cao hơn.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Vân Thư Ninh đầy mệt mỏi nằm bò xuống bàn: “Thời buổi này sao mà kiếm tiền khó khăn quá vậy.”
…
“Sếp Úc, ngài thực sự cần nghỉ ngơi thật tốt.” Thư ký Minh nhìn người từ giường bệnh đứng lên, vẻ mặt tuyệt vọng.
Tối qua đột nhiên anh ấy nhận được điện thoại của bệnh viện, nói rằng Úc Thành đang nhập viện điều trị, phiền anh ấy đến bệnh viện một chuyến.
Vốn anh ấy còn tưởng rằng đây là điện thoại lừa đảo, sau đó nhớ lại dáng vẻ suy yếu trước khi rời đi của Úc Thành, vẫn là đến bệnh viện một chuyến.
Quả nhiên là thật.
Anh ta đưa Úc Thành chuyển đến bệnh viện tư nhân ngay trong đêm, đồng thời chặn đứng tin tức bên ngoài.
Úc Thành có thể không xuất hiện ở Úc thị nữa, nhưng anh ta tuyệt đối không thể có chuyện gì xảy ra, nếu không cổ phiếu của Úc thị sẽ xảy ra biến động.
Vốn dĩ mọi việc đều yên ổn, bác sĩ nói chỉ cần anh ta nghỉ ngơi tử tế thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng ông lớn này vừa tỉnh dậy đã đòi phải xuất viện.
Trong nháy mắt, Úc Thành đã thay xong quần áo: “Tối qua ai đưa tôi đến bệnh viện?”
“Theo lời y tá nói là một cô gái nhìn có vẻ rất yếu ớt.” Thư ký Minh đã hỏi chuyện có liên quan từ trước, nghe thấy cô hỏi của anh ta liền nhanh chóng mở miệng, “Nếu như ngài cần thì tôi có thể điều tra thân phận của cô ấy.”
“Không cần.” Úc Thành xắn tay áo lên, động tác ung dung thong thả, không nhanh không chậm.
Không biết từ lúc nào, tóc mái của anh ta đã rủ xuống, tóc mai dài dài che mất mặt mày, che đi ánh mắt của anh ta, nhìn anh ta hiện tại nhiều hơn vài phần mềm mại, ít đi mấy phần quỷ quyệt.
“Phải rồi.” Thư ký Minh thấy dáng vẻ này của anh ta, cũng to gan hơn một chút, “Y tá nói số tiền này cô ấy không cần nữa, nói nếu như ngài để ý thì có thể quyên góp cho tổ chức công ích.”