“Cô Vân, buổi trưa rồi, cô ăn xong lại làm tiếp nhé.”
Đợi mười giây, bên trong vẫn không có động tỉnh, bà ấy giơ tay định ngõ cửa tiếp thì cửa mở ra.
Vân Thư Ninh cởϊ áσ khoác xù lông ra từ lâu, cái áo len trên người vốn là đồ vừa người, nhưng bởi vì cơ thể của cô quá yếu đuối, cô mặc trên người lại có cảm giác hơi rộng.
Lúc mở cửa, Lý Thục Hoa còn có thể nhìn thấy chút dịu dàng và bi thương trên vẻ mặt cô, nhưng sau khi nhìn thấy bà ấy, mọi thứ trên người cô đều quay lại vẻ bình tĩnh.
Bình tĩnh, không như người thật.
“Cô Vân…” Bà ấy mở miệng, người bình thường hay nói như bà ấy bỗng không biết nên an ủi cô như thế nào mới tốt.
“Dì gọi tên tôi là được rồi.” Bất kể là vào lúc nào, Vân Thư Ninh đều giữ sự lịch sự cơ bản nhất, cho dù là đối với ai.
“Vậy tôi gọi cô là Thư Ninh nhé.” Lý Thục Hoa hít một hơi thật sâu, cười nắm lấy tay cô, dù nhiệt độ trong phòng đã hai bảy, hay tám độ, nhưng tay của cô vẫn lạnh băng.
Bà ấy quay đầu, mất tự nhiên lau nước mắt nơi khóe mắt, quay đầu lại lại là dáng vẻ hòa ái: “Tôi họ Lý, cô gọi tôi dì Lý là được.”
“Dì Lý.” Vân Thư Ninh nhìn bà ấy, nghiêm túc mở miệng, lúc này cô mới có mấy phần cảm giác người thật.
Lý Thục Hoa nhìn cô, dùng sức gật đầu: “Ăn cơm trước nhé, Thư Ninh gầy quá rồi.”
Đồ ăn trên bàn là bốn món mặn, một canh rất đơn giản, nhưng vẫn nóng hổi tỏa hơi.
Sau khi Vân Thư Ninh ngồi xuống thì luôn cúi đầu, thỉnh thoảng ăn một miếng cơm, nhìn có vẻ không giống đang ăn cơm, ngược lại giống như đang chịu hình phạt.
“Nhanh ăn nhiều chút đi, thử xem tay nghề của dì Lý có hợp với khẩu bị của cô không.”
“Ngon lắm.” Cô ăn một miếng món ăn không có rau mùi, nhẹ giọng mở miệng.
Lý Thục Hoa nhìn dáng vẻ ăn không biết ngon của cô, khẽ than thở: “Ông nhà tôi qua đời ba năm trước rồi, tình trạng của tôi khi đó cũng như cô.”
Nói tới đây, bà ấy buông đũa xuống, trong mắt tràn đầy hoài niệm: “Hai người bọn tôi ồn ào hơn nửa đời người, khó lắm con gái mới trưởng thành, nên đến lượt ông ấy hưởng phúc rồi, nhưng ông ấy không may mắn, lại mắc bệnh ung thư.”
Vân Thư Ninh nghe thấy bà ấy nói, luống cuống buông đũa xuống, không biết nên an ủi thế nào mới phải.
Lý Thục Hoa nhìn cô một cái, thoải mái cười cười: “Nhìn cô bây giờ, tôi bỗng nhớ đến mình khi đó.”
“Khi ông ấy mới mất, tôi nhìn cái gì cũng sẽ nhớ đến ông ấy, cái bát ăn cơm, âm thanh sửa đồng nát của ông ấy, có lúc nhìn thấy ngôi ngoài ngoài cửa sổ, tôi cũng sẽ nghĩ liệu có phải có một ngôi sao trong đó là ông ấy hay không.”
“Nhưng sau đó à, cháu gái tôi ra đời, con bé chưa từng nhìn ấy không ấy, cũng sẽ không nhớ đến ông ấy, lúc đó tôi bỗng phát hiện, bây giờ cũng chỉ có mấy người có thể nhớ về ông ấy thôi, theo dòng chảy của thời gian, người nhớ về ông ấy sẽ ngày càng ít đi.”
“Qua vài năm nữa, có thể sẽ có rất nhiều người quên đi dáng vẻ của ông ấy; lại thêm vài năm nữa, liệu đến cả tên của ông ấy cũng có người quên đi không?”
Vân Thư Ninh nghe lời bà ấy nói, nước mắt rơi xuống như sợi trân châu bị đút.
Cô không chỉ thương xót cho dì Lý, còn có Hạ Nghiên, còn có… bản thân cô.