Anh ta mặc một cái áo len mỏng đến mức không thể mỏng hơn được nữa, đến áo khoác cũng không mặc, nhiệt độ ngoài hành lang thấp như vậy nhưng anh ta lại đau đến mức toát mồ hôi lạnh, nhìn vẻ mặt của anh ta hình như còn đang thích thú.
Không hổ là nam phụ điên cuồng nhất trong tiểu thuyết, giam giữ nữ chính, ám sát nam chính, cuối cùng mang cả nhà họ Úc ra làm tiền cược, chỉ để nữ chính đón sinh nhật cùng anh ta.
Si tình, nhưng điên cuồng.
Khi cô đang quan sát Úc Thành, anh ta cũng đang quan sát cô.
Không thể không nói, phương pháp trong một tuần qua của Vân Thư Ninh rất chính xác, bây giờ cả người cô nhìn giống người một người mất đi linh hồn, xinh đẹp nhưng mong manh dễ vỡ.
Đồ cô mặc trên người vẫn mỏng manh như trước kia, sắc mặt cũng trắng bệch đến trong suốt, trên trán, trên xương quai xanh đều mát mồ hôi, nhưng cơ thể lại ở trong một trạng thái thả lỏng hoàn toàn trái ngược.
Vốn Úc Thành chỉ thấy hứng thú nhất thời, nhưng sau khi nhìn thấy cô, anh ta chợt dâng lên chút hứng thú: Người này, hình như có hơi thú vị.
Người có thể khiến anh ta có cảm giác này không nhiều.
Cùng lắm thì, sau khi anh ta chơi đùa xong, sẽ không để cô thê thảm như vậy.
Cảm nhận được nơi ánh mắt cô đang dừng lại, anh ta buông tay xuống, dưới lớp mồ hôi lạnh, nốt ruồi đỏ ở xương quai xanh càng thêm đỏ hơn, anh ta gần như có thể đoán được cô sẽ nói gì.
“Làm phiền nhường một chút.” Bởi vì cơn đau, giọng nói của Vân Thư Ninh có hơi khàn khàn, cô hờ hững liếc nhìn người phong phanh đang trong cơn đau kia, thản nhiên mở miệng.
Với hình tượng hiện tại của cô, đến quan tâm bản thân mình cô cũng không làm sao có thể chủ động quan tâm đến người khác.
Huống hồ, từ sau khi Úc Thành trở thành chủ nhân của nhà họ Úc thì cực kì chán ghét những quan tâm giả dối, bởi vì những người này hoặc là bởi vì tiền, hoặc là bởi vì quyên, còn có một bộ phần là vì sắc mới quan tâm đến anh ta.
Thế nên, anh ta mới trân trọng chút dịu dàng Lâm Vãn trao cho anh ta khi nhỏ đến như vậy.
Đương nhiên cô có thể diễn “sự quan tâm” một cách chân thành động lòng người, nhưng không cần thiết.
Dù sao, với hình tượng nhân vật hiện tại của cô, cô thê thảm không kém gì anh ta.
Úc Thành đã rất quen thuộc với những người phụ nữ khi nhìn thấy anh ta thì thể hiện sự an ủi và yêu thương vô bờ bến, tuy rằng những điều đó chỉ khiến anh ta cảm thấy buồn nôn.
Vốn anh ta tưởng rằng cô cũng sẽ như vậy.
Nhưng khi nghe Vân Thư Ninh nói, trên mặt anh ta không có một chút xấu hổ và cáu kỉnh khi tự mình đa tình, mà càng thấy hứng thú hơn.
Anh ta thích người hoặc việc vượt qua tầm kiểm soát của anh ta, nếu không, anh ta cũng sẽ không xuất hiện tại đây.
“Cô Vân.” Không những anh ta không nhường bước mà còn đi lên hai bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Anh ta dùng một tay chống lên khung cửa, giọng điệu trầm thấp mập mờ: “Có ai từng nói với cô rằng giọng nói của cô rất hay chưa.”
Nếu như người khác làm ra hành động này nhất định sẽ cực kì sến, nhưng anh ta làm cực kì mị hoặc, còn mang theo một sức hút kì lạ.
Anh len mỏng manh hờ hững mặc trên người, bởi vì trước người lộ ra xương quai xanh tinh xảo và nước da trắng đến chói mắt.