“Giao cho cậu.” Úc Thành vỗ vai anh ấy, cười khẽ nói.
Thư ký Minh đi theo anh ta ra khỏi cửa phòng làm việc, bên ngoài ánh mặt trời tươi sáng, chiếu lên cơ thể quá yếu ớt của anh ta và lớp mồ hôi lạnh trên cổ.
Anh ấy ngẩn người, nhíu mày nói: “Sếp Úc, bệnh đau bao tử của ngài lại tái phát sao?”
Úc Thành không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
“Ngài nhớ mặc áo khoác vào.” Thư ký Minh nhìn bóng lưng anh ta, nhanh chóng quay lại văn phòng lấy áo khoác của anh ta ra, khi anh ấy bước ra, Úc Thành đã đi rồi.
Anh ấy thở dài một hơi, chạy tới trước thang máy, đuổi theo một hồi, cuối cùng chỉ thấy được đuôi xe của Úc Thành.
“Ngài còn chưa hỏi tôi địa chỉ của cô Vân mà.” Anh ấy ôm áo khoác, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.
Vừa dứt lời, anh chợt nhận được một tin nhắn: Địa chỉ.
Anh nghiến chặt răng, nhịn xuống ý muốn đánh ông chủ, gửi địa chỉ qua.
……
Vân Thư Ninh ngồi trên sô pha, vì đau đớn, trên người đổ một lớp mồ hôi dày.
Cô đưa tay che bụng đang nhói lên của mình, bây giờ cô rất hối hận, nếu biết sớm, cô đã không uống chai nước khoáng lạnh như băng đó.
Cô cuộn tròn thành một quả bóng, vì quá đau đớn ý thức trở nên hơi mơ hồ.
Lúc ở trong phòng Hạ Nghiên, cô quyết định chịu đựng, bởi vì cô biết Hạ Thần ở bên ngoài, phát hiện cô đã lâu không ra ngoài nhất định sẽ vào nhà kiểm tra.
Bây giờ cô chỉ có một mình, nếu cô thực sự bị đau đến mức ngất đi thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nghĩ tới đây, cô đứng lên, đi về phía cửa ra vào.
Xét theo tính cách hiện tại của cô, có vẻ sẽ hợp lý nếu cô chủ động đến bệnh viện khám bệnh để ngày mai hoàn thành giao hẹn.
Cô vừa suy nghĩ, vừa mặc áo khoác mỏng manh như trước, mang giày vào.
Vân Thư Ninh đứng thẳng, chịu đựng cơn đau ở dạ dày, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt trở nên bình tĩnh trống trải.
Cô hít sâu một hơi, run rẩy đưa tay ra mở cửa phòng
Úc Thành duy trì tư thế gõ cửa, tay hơi nâng lên, thấy cánh cửa đột nhiên mở ra, trong mắt anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
Ánh đèn hành lang chiếu lên người hai người, trong khoảng thời gian ngắn không phân biệt được hai người bọn họ ai giống bệnh nhân hơn.
Vân Thư Ninh nắm chốt cửa, trong nháy mắt đã nhận ra thân phận của người đứng ở cửa, dù sao, cô vừa nhìn thấy tấm ảnh của anh ta.
Đột nhiên cô cảm thấy rất may mắn vì bây giờ cô rất đau dạ dày, có thể duy trì vẻ mặt “đã tốn hết sức lực”, nếu không thì, có thể cô sẽ thể hiện ra sự kinh hoàng và ngạc nhiên của mình.
Cô cố gắng để cơ thể mình trong một trạng thái thả lỏng, nếu như Úc Thành thực sự muốn ra tay với cô, căn bản không cần anh ta tự mình ra tay.
Nếu anh ta đến đây, chứng minh rằng có thể anh ta thấy cô có chút thú vị, việc bây giờ cô cần làm đó là nắm chặt điểm này.
Trong sách, Úc Thành cực kì khát vọng có người quan tâm, để ý đến anh ta, dựa vào điểm này mà nữ chính bước được vào trái tim của anh ta.
Cô cần phải thể hiện rất quan tâm anh ta sao?
Vân Thư Ninh ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ đến mức tinh xảo trước mặt, mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, ảnh mắt của cô dần di chuyển xuống dưới, dừng lại ở cái cổ mướt mồ hôi lạnh của anh ta.
Cô tưởng rằng mình đã rất tàn nhẫn với bản thân rồi, không người rằng Úc Thành còn tàn nhẫn hơn cả cô.