Vân Thư Ninh như không có cảm giác, nhưng trong ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta có chút dao động, “Sếp Úc, làm ơn nhường chút.”
Úc Thành buông tay chống cửa xuống, lùi ra sau hai nước, xem ra cô biết anh ta, thật là… thú vị.
Anh ta có thể nhìn thấu được vẻ mặt hiện tại của cô, không phải chán ghét, không phải sợ hãi, càng không phải nạt mềm buộc chặt, là không để ý.
Thậm chí anh ta còn nghi ngờ sau khi mình ghé sát mặt vào cô thì trong con người của cô sẽ không có bóng ngược của anh ta.
Hạ Thần thích Lâm Vãn khiến cô tổn thương nhiều như vậy sao?
Vân Thư Ninh chậm rãi đi về trước, khi đi qua người Úc Thành, đến một ánh mắt cũng không dành cho anh ta.
Từng bước, từng bước.
Khi cô sắp ra khỏi tầm nhìn của anh ta, anh ta vươn tay túm lấy cổ tay cô.
Da thịt chạm nhau vốn là một việc rất ấm áp, nhưng khi hai người tiếp tục lại giống như hai miếng băng va vào nhau vậy.
Vân Thư Ninh mặc một chiếc áo dệt kim cổ V màu trắng, ống tay áo hơi cuốn lên trên, đúng lúc lộ ra chỗ bị Úc Thành túm lấy.
Đây không phải động tác tràn ngập sự mập mờ gì, trong giây phút bị anh ta nắm lấy, cô đã cảm nhận được cơn đau ở cổ tay, thậm chí trong thoáng chốc còn nghe thấy tiếng “cậc cậc” khi xương bị xa chạm.
Úc Thành quả nhiên không hổ là người đến nam chính cũng phải đề phòng, thực sự không đánh bài theo lẽ thường một chút nào.
Người bình thường thấy dáng vẻ này của cô đã nhanh chóng gọi xe cứu thương cho cô từ lâu rồi.
Cô dừng bước, duy trì tư thế ban đầu, không ngoảnh lại: “Xin hỏi xếp Úc còn chuyện gì nữa sao?”
Úc Thành càng thêm dùng sức túm lấy tay cô, anh ta chậm rãi đi đến trước mặt cô, con ngươi đen nhánh thâm trầm nhìn cô chằm chằm: “Tôi chỉ muốn dạy cô Vân một chút, cách thức chào hỏi chính xác là gì.”
Mặc dù trong lòng Vân Thư Ninh đã mắng anh ta một vạn câu, vẻ mặt cũng không có chút thay đổi nào.
Cô bình tĩnh nhìn lại, ánh đèn hành lang chiếu lên khuôn mặt trắng như sứ của cô, cực kì giống búp bê thủy tinh xinh đẹp nhưng mong manh.
Hai người, một cứng rắn một mềm mại*, một đỏ một trắng, rõ ràng dáng vẻ đều rất thả lỏng nhưng bầu không khí lại mang theo mấy phần thuốc súng.
*Câu gốc là “nhất trương nhất thỉ”, có nghĩa là sự kết hợp giữa khoan dung và nghiêm khắc, đây là phương pháp trị quốc của Văn vương, Võ vương. Trong thời hiện đại ví dụ về việc sắp xếp giữa công việc mà nghỉ ngơi một cách hợp lí.
Sau khi Vân Thư Ninh nghe thấy anh ta nói, đoán ra anh ta đã biết việc nguyên chủ nguyên chủ làm hỏng lễ phục dự thi của Lâm Vãn.
Úc Thành tìm cô, chắc hẳn là trút giận cho Lâm Vãn.
Nếu đã biết được nguyên nhân, thì nên suy nghĩ cách đối phó, nhưng rõ ràng cô không thể trực tiếp gióng trống khua chiêng giải thích việc này trước mặt anh ta.
Chưa nói đến việc liệu Úc Thành có tin hay không, đây vốn cũng không giống chuyện mà “Ninh Thư Vân” hiện tại sẽ làm ra.
Bây giờ cô nhất định phải cố gắng an ủi anh ta, nếu không cũng không biết được tên nam phụ nguyên tác bị nữ chính dùng “tên điên” để hình dung sẽ làm chuyện gì với cô.
Nhưng mà…
Căn bản là cô không tìm được lí do, có một số việc cô nói rồi, Hạ Thần sẽ nghe.