Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 43: Vả mặt thật đau… tỉnh chưa?

“Bà là tới làm mai cho tiểu đệ ta, đây là việc tốt, nên tiếp đãi cẩn thận.” Thẩm Mặc lại hỏi: “Không biết là gia đình nào muốn làm mai? Là trong thôn hay ngoài thôn?”

Bà mối Lý cười nói: “Đương nhiên là trong thôn rồi, hiện giờ nhà các cậu phú quý thế này, trong thôn còn chưa chắc tương xứng chứ nói gì tới ngoài thôi.”

Lời này khiến Thẩm Mặc hơi nhíu mày. Chu Cảnh thì càng nghĩ nhiều hơn, hắn không khỏi đa tâm cảm thấy lời bà mối Lý không đơn giản, nghe có vẻ nhà bên kia để mắt tới Thẩm Lâm thực tế là vì gia thế của Chu gia.

“Gia đình phó thác nhờ ta đến đây hôm nay nhất định các cậu không ngờ được đâu, hán tử kia mà phối với Thẩm Lâm nhà này tuyệt đối là một đôi trời đất tạo ra. Hán tử kia mặt mũi sáng láng, thân hình cao to đáng tin cậy, lại là người cần mẫn chịu khó, mẹ hắn cũng là người chăm chỉ không kém, Thẩm Lâm gả qua đó chính là đi hưởng phúc.”

Bà mối Lý làm nghề mai mối mấy năm nay đã luyện ra một thân công phu miệng lưỡi chết cũng có thể nói cho sống lại. Bà ta vừa giới thiệu như vậy Thẩm Mặc lập tức liền tò mò trong thôn này rốt cuộc có hán tử nhà nào vừa tốt vừa hợp tuổi với tiểu đệ của mình nhỉ, sao cậu không nghĩ ra chứ!

Thành công khơi gợi tò mò của Thẩm Mặc đủ rồi bà mối Lý mới nói: “Chính là con trai của Thẩm Đại Nương trong thôn cậu, Vương Đại Lực.”

“Là hắn sao...” Thẩm Mặc tức khắc hết sạch hứng thú. Cũng không phải nói Vương Đại Lực không tốt, chỉ là so với các hán tử trong thôn thì chỉ ở mức bình thường. Đúng là có chịu khó làm lụng thật, nhưng cũng vì quen chịu cực khổ mà thành ra đầu óc không được linh hoạt lắm, uổng cho hắn một thân cường tráng, sự nghiệp còn không bằng một góc của Chu Cảnh.

Bây giờ trừ Chu Cảnh ra thì hán tử nhà ai cũng không lọt được vào mắt Thẩm Mặc.

Bà mối Lý làm nghề đã nhiều năm sao có thể nhìn không ra thái độ này của Thẩm Mặc là không vừa mắt Vương Đại Lực, bà ta thầm bĩu môi nghĩ, chỉ là một song nhi mà thôi, nếu không phải do trong nhà có chút tiền thì không chừng Vương Đại Lực mới là người không vừa mắt ấy chứ. Hán tử lành lặn không thiếu tay thiếu chân lại nhân phẩm tốt đến cầu hôn không những không ngoan ngoãn gả đi mà còn kén cá chọn canh.

Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, bà mối Lý vẫn phải khen Thẩm Lâm.

“Vương Đại Lực và Thẩm Lâm nhà cậu không phải đã đi với nhau một thời gian rồi sao, bên đó biết Thẩm Lâm cũng là người chịu khó nên đồng ý thành toàn cho tâm ý của cậu ta, chỉ là đưa ra một chút yêu cầu trên phương diện duy trì hương khói. Đương nhiên ý chính của Vương Đại Lực là nếu Thẩm Lâm có thể sinh ra con trai thì tất nhiên cậu ta sẽ là chính thất duy nhất, còn nếu sinh không được thì cũng không thể để nhà người ta đứt đoạn đường con cháu chứ đúng không!”

Lần này tới lượt Chu Cảnh cau mày, hắn lạnh giọng hỏi: “Lời này có ý gì? Tiểu đệ ta còn chưa gả qua bên đó mà Vương Đại Lực đã muốn cưới vợ nhỏ?”

“Không phải vợ nhỏ mà là bình thê.” Bà mối Lý nhỏ giọng lí nhí không dám nói lớn tiếng. Vốn dĩ lúc Thẩm Đại Nương đề cập chuyện này với bà ta, bà còn cảm thấy rất bình thường, còn không phải chỉ là một song nhi, nếu sinh không được con trai thì chẳng lẽ định để nhà người ta đoạn tuyệt hương khói sao! Nhưng không hiểu sao vừa bị Chu Cảnh hỏi như vậy bà liền tức khắc chột dạ, chỉ đành dè dặt đúng lý hợp tình nói. “Thì dù sao… cũng không thể đoạn tử tuyệt tôn chứ!”

Thẩm Mặc vừa định nói chuyện thì không biết từ khi nào Thẩm Lâm cũng đã vào tới, không biết cậu đã nghe được bao lâu, lúc này chỉ thấy vẻ mặt bình thản nhìn không ra vui giận.

Cậu nói với bà mối Lý: “Thím đây nói chuyện thật kỳ quái làm ta có chút không hiểu, bà nói hắn đồng ý thành toàn tâm tư ta, ta muốn hỏi rốt cuộc là thành toàn cái gì? Tâm tư của ta sao chính ta lại không biết mà còn cần hắn thành toàn vậy?”

“Cái đứa nhỏ này giờ này mà còn thẹn thùng cái gì. Ta nói cậu nghe, chuyện này không có gì phải ngại ngùng cả, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, hợp tình hợp lý biết bao. Lại nói chứ hán tử Vương Đại Lực này ta thấy đúng là không tồi đâu, lớn lên diện mạo đàng hoàng, đừng nói là song nhi chứ cưới cô nương cũng không có gì không xứng đôi.” Bà mối Lý chỉ cho là Thẩm Lâm thẹn thùng nên bùm bùm khuyên nhủ.

Thẩm Lâm gia giáo tốt chờ bà mối Lý nói xong, dừng lại uống miếng nước rồi mới lạnh băng đáp: “Một khi đã vậy, thế thì nói hắn đi mà cưới cô nương, tới nhà ta làm gì.”

“A?” Bà mối Lý ngây ngốc há hốc miệng, hai mắt mở to dường như không tin nổi Thẩm Lâm lại nói ra lời này, so với sự kinh hỉ phát rồ trong tưởng tượng của bà ta hoàn toàn trái ngược. Bà lắp bắp chất vấn: “Không phải là cậu coi trọng Vương Đại Lực trước sao? Vì để được ở cạnh hắn mà còn nhờ anh rể lấy danh nghĩa mời người phụ giúp……”

Chu Cảnh trực tiếp tức đến bật cười, cắt ngang lời bà mối Lý: “Được rồi bà không cần nói nữa, để ta hồi đáp rõ ràng cho bà, mối hôn nhân này ta không đồng ý. Không chỉ ta không đồng ý mà phu lang ta cũng vậy, bản thân tiểu đệ cũng không đồng ý, từ trên xuống dưới Chu gia ta không có ai đồng ý hết.”

“Sao có thể chứ, rõ ràng Thẩm Lâm…… Cậu không phải còn giúp cậu ta tạo cơ hội để ở cạnh Vương Đại Lực sao……”

“Ta không biết vì sao bà lại nghĩ như vậy hay là mẹ con Vương Đại Lực đã nói với bà cái gì, nhưng ta có chuyện muốn giải thích rõ ràng, đồng thời mời bà chuyển lời lại cho hai mẹ con kia, để họ ý thức mà xem lại phân lượng của mình đi. Lúc trước ta mời người phụ giúp công việc là vì cần có người hỗ trợ Thẩm Lâm, còn chuyện vì sao lại chọn Vương Đại Lực thay vì người khác thì có hai nguyên nhân. Thứ nhất cũng là điểm quan trọng nhất, phu lang ta nói trước đây khi nhà ta còn nghèo khổ Thẩm Đại Nương chưa từng có hành động hay phát ngôn bỏ đá xuống giếng, thậm chí đôi khi còn giúp phu lang nhà ta dạy dỗ những người ức hϊếp em ấy, tuy đó không phải là chuyện lớn gì nhưng phu lang nhà ta vẫn luôn ghi tạc trong lòng.”

“Thứ hai là vì ta cảm thấy nhà Thẩm Đại Nương cô nhi quả phụ sống khó khăn, một mình bà ấy nuôi con trai lớn không dễ dàng nên mới có ý muốn giúp đỡ một phen. Tóm lại chuyện ta thuê Vương Đại Lực hỗ trợ là ý của cá nhân ta, không có chút quan hệ gì với phu lang và tiểu đệ hết. Lúc ấy ta chỉ nghĩ nhà Thẩm Đại Nương đã ký kết làm ăn lâu dài với nhà ta thì chính là mối quan hệ nương tựa lẫn nhau, một bên phất lên thì bên kia cũng hưởng lợi, có một tầng dây dưa đó nên mới có lòng nâng đỡ hơn những nhà khác một chút.”

“Cái gì! Sao lại như vậy chứ!” Bà mối Lý quả thực không thể tin được, cái này hoàn toàn là phiên bản khác một trời một vực với lời mẹ con Vương Đại Lực kể. Bà ta lắc đầu nói: “Không đúng, mẹ con Vương Đại Lực không có nói như vậy. Bọn họ chém đinh chặt sắt quả quyết với ta bảo là Thẩm Lâm coi trọng Vương Đại Lực nhà họ trước, nhưng song nhi da mặt mỏng không tiện nói rõ nên mới tìm trăm phương nghìn kế để tiếp cận Vương Đại Lực. Bọn họ còn nói chuyện này hai bên đã trong lòng hiểu rõ chỉ là chưa bày tỏ mà thôi. Mà nếu đã ngầm đồng ý thì chỉ cần ta sang đây mai mối cho trọn hình thức là xem như hoàn thành rồi.”

Thẩm Lâm lúc này mới phản ứng lại thì ra ánh mắt mờ ám hồi sáng của Vương Đại Lực là có ý gì.

Chu Cảnh bật cười ha ha, không chút khách khí nói thẳng: “Nói lại thì ta căn bản không biết tiểu đệ nhà ta sao lại coi trọng Vương Đại Lực đó, hắn lại dựa vào đâu cho rằng hắn có đủ cân lượng!”

“Hắn là một hán tử, còn Thẩm Lâm nhà cậu chỉ là một song nhi……”

“Song nhi thì làm sao? Dù cho là song nhi thì tiểu đệ nhà ta cũng không để cho nhà khác tùy tiện chỉ tay lựa chọn.” Chu Cảnh nhướn mắt, bộ dáng cao cao tại thượng nhếch miệng cười mang theo chút khinh thường.

“Bà mối Lý chắc là chưa từng nghe qua điều kiện kén rể của tiểu đệ nhà ta đi.” Chu Cảnh nói: “Nhà ta có nhà có đất, nếu vào ở rể thì sẽ được cấp nhà riêng độc môn độc hộ chứ không cần ở cùng ta và phu lang, điều kiện tương đương với nhà ta chứ tuyệt không kém. Ngoài ra tiền lễ hỏi nhà ta đưa ra 10 lượng bạc, ta nhớ nhà cô nương trong thôn thành thân nhiều lắm lễ hỏi chỉ có 5 lượng nhỉ, ta ra 10 lượng kén rể. Thông thường sính lễ cưới vợ trong thôn loại phong phú nhất là gà, vịt, cá mỗi loại một đôi, thịt heo 50 cân, vải bông hai cuộn, một bộ trang sức, điểm tâm bánh kẹo các loại 5 cân… đại khái là vậy. Có điều nếu nhà ta đã kén rể thí sính lễ chỉ có nhiều hơn chứ không thể kém.”

Bà mối Lý ngồi trên ghế hít sâu một hơi, mẹ ơi nhà này rốt cuộc trâu bò cỡ nào mà ra sính lễ lớn vậy chứ! Trước giờ trong thôn chưa từng có tiền lệ chơi lớn thế này, chỉ có duy nhất một lần có một nhà nghèo đem gả con gái 17, 18 tuổi xinh đẹp như hoa cho một lão già gần 60 tuổi ở trấn trên làm tiểu thϊếp may ra mới so được, lần ấy làng trên xóm dưới đều chấn động. Từ đó về sau hễ có hán tử cô nương thành thân đều sẽ lấy chuyện này ra mà nói, dù sao rất có khả năng sau này không xuất hiện lần thứ hai nữa.

Không chỉ có bà mối Lý choáng váng mà Thẩm Mặc Thẩm Lâm cũng đơ cả người. Ý tưởng này Chu Cảnh chưa từng nói cho hai người họ biết, nhất thời Thẩm Lâm cũng không biết Chu Cảnh là vì đả kích bà mối Lý mới nóng đầu nói vậy hay thật sự có ý định đó. Thật ra với tài lực hiện tại của Chu gia mà ra sính lễ như vậy thì có chút quá sức, nhưng nếu có thời gian từ từ xây dựng mối làm ăn ở trấn trên thì hết thảy đều có khả năng, tới lúc đó đống sính lễ này cũng chỉ là tiện tay vung ra mà thôi.

Nhưng chỉ như vậy vẫn chưa xong, Chu Cảnh lại nhàn nhạt bổ sung một câu, “Đúng rồi quên mất không nói, nhiêu đó mới chỉ là sính lễ phần ta ra thôi, thứ chân chính có giá trị là tiểu đệ có ba phần trong tổng sinh ý trấn trên của nhà ta.”

“Ba phần? Là bao nhiêu bạc vậy?”

Chu Cảnh cười như không cười nhìn bà mối Lý, “Cái này thì bà cứ đi hỏi thăm đi, có điều ta có thể khẳng định là so với đống sính lễ ta bỏ ra chỉ như chín trâu mất sợi lông mà thôi, không đáng bao nhiêu cả.”

So với lễ lớn như vậy mà chỉ là chín trâu mất sợi lông thôi á? Bà mối Lý đã không dám tưởng tượng tiếp nữa, còn nghĩ nữa chắc ngất xỉu mất. Bà ta có xúc động muốn hỏi có thể chờ hai năm nữa không, hai năm nữa con trai bà sẽ tròn 16 tuổi, đã có thể đi ở rể rồi.

Đột nhiên Chu Cảnh chuyển trọng tâm, “Cho nên, không biết rốt cuộc Vương Đại Lực nhà Thẩm Đại Nương có chỗ nào hơn người mà lại cảm thấy tiểu đệ ta coi trọng hắn?”

“Không có, hoàn toàn không sánh nổi……” Bà mối Lý lắc đầu như trống bỏi.

Nếu lúc trước bà còn cảm thấy một song nhi như Thẩm Lâm có thể được gả cho hán tử cỡ Vương Đại Lực đã là phúc khí tu luyện mấy đời rồi, nhưng mà bây giờ Thẩm Lâm mang theo điều kiện như vậy, bà mối Lý liền cảm thấy Vương Đại Lực làm gì có đủ tài đức mà có thể xứng đôi với Thẩm Lâm.

“Như vậy rốt cuộc mẹ con Vương Đại Lực dựa vào đâu mà cho rằng tiểu đệ ta ái mộ hắn? Với điều kiện của tiểu đệ ta, hắn có làm lụng quần quật cả đời cũng chưa chắc đuổi kịp đi!”

“Tất nhiên tất nhiên.” Bà mối Lý liên tục gật đầu, đã hoàn toàn không dám kinh thường tài lực của Chu gia, bây giờ Chu gia trong mắt bà ta chính là một cục thịt mỡ, đầu óc xoay chuyển thầm tìm xem thân thích nhà mình có hán tử nào thích hợp hay không. Nếu có thì nên nhanh tay làm mai giành chỗ, chứ hiện giờ điều kiện kén rể của Chu gia còn chưa công bố ra, một khi truyền ra ngoài thì chỉ sợ số người đến xếp hàng sẽ kéo dài từ cửa Chu gia ra tới cổng thôn luôn.

Chu Cảnh đứng dậy nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta cũng nên tiễn khách, bà mối Lý về thong thả.”

“A?” Bà mối Lý hơi ngẩn ra, không ngờ lại hỏi: “Không phải mời ta ở lại ăn sủi cảo sao, ta cũng đồng ý rồi.”

Thẩm Mặc nãy giờ vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng: “Không giữ lại nữa, bây giờ ta đang rất tức giận. Bà mối Lý vậy mà lại cảm thấy tiểu đệ ta coi trọng Vương Đại Lực, hơn nữa còn thầm ái mộ hắn. Vương Đại Lực tiền không có năng lực cũng không, nhà ở chỉ là gian phòng rách nát dựa vào đâu mà tự cao như vậy, bà mối Lý lại dựa vào đâu mà tin lời hắn nói? Rõ ràng là đang xem thường tiểu đệ ta, xem thường Chu gia. Cho nên thứ lỗi không chiêu đãi được, bà mối Lý có điều gì bất mãn thì mời đi tìm người mời bà qua đây đi. Ta tiễn bà ra ngoài.”

“Ta…… Ài, đừng mà, chẳng phải do lúc đầu ta cũng không biết nhà ngươi lại cho Thẩm Lâm điều kiện bậc này sao, giờ ta đã biết đương nhiên sẽ không đề cập tới nữa.” Bà mối Lý bị Thẩm Mặc một đường mời đi ra ngoài, cổng lớn Chu gia đóng sầm ngay trước mắt.

Bà mối Lý tức giận đến dậm chân, “Thật là đen đủi mà, vốn dĩ sắp gặp được chuyện tốt tự dưng biến thành công cốc, sủi cảo nhân thịt cũng không còn luôn.”

Càng nghĩ càng giận, bà mối Lý cắn chặt răng.

“Đều là do mẹ con Vương Đại Lực kia làm hại, cũng chẳng biết lấy đâu ra tự tin dữ vậy mà cho rằng Thẩm Lâm có thể coi trọng hắn, với điều kiện mà Chu gia cung cấp cho Thẩm Lâm thì hán tử loại nào mà không có, lại còn thầm ái mộ… Phì, thật là không biết xấu hổ!” Bà mối Lý vừa lắc mông đi vừa mắng, một đường tiến tới nhà Thẩm Đại Nương.

—--

Thẩm Đại Nương vừa thấy thân ảnh bà mối Lý liền nhịn không được gấp gáp hỏi: “Thành rồi à, có phải Chu gia rất là vui vẻ đồng ý không? Song nhi Thẩm Lâm có phải mừng đến nỗi không khép được miệng không? Thẩm Mặc nói như thế nào, hắn cho Thẩm Lâm bao nhiêu của hồi môn?”

Bà mối Lý hừ lạnh, âm dương quái khí nói: “Bà cảm thấy Chu gia sẽ cho Thẩm Lâm mang theo của hồi môn như thế nào?”

Thẩm Đại Nương vậy mà cũng nghiêm túc nghĩ, “Ít nhất của hồi môn không thể thiếu tiền, nhà bên đó nhất định sẽ ra. Cô nương trong thôn rời khỏi nhà đều mang theo chăn gối, nhà họ thế nào cũng phải cho vài bộ đi, còn có……”

Bà mối Lý tức giận ngắt lời: “Thẩm đại tỷ, không cần nghĩ nhiều nữa, ta nói cho bà biết, người ta căn bản không đồng ý.”

Thẩm Đại Nương lại rất là kiên định nói: “Không có khả năng, bà có nói là nhà ta, là Vương Đại Lực hỏi không? Còn có, nhà ta nguyện ý ra sính lễ là 1 lượng bạc. 1 lượng bạc lận đó, không ít đâu! Làm gì có ai cưới song nhi mà ra lễ cao như vậy!”

“A… có mỗi 1 lượng mà tưởng nhiều lắm ấy, thế có so được với 10 lượng không? Ta nói thật cho bà biết, Thẩm Lâm người ta căn bản không thèm để ý tới Vương Đại Lực nhà bà đâu, Chu gia từ đầu tới cuối càng không đem Vương Đại Lực để vào mắt. Bà nói cái gì mà người ta thuê bà may quần áo, ký khế ước mua bán lâu dài, chẳng qua là do phu lang Chu Cảnh lòng dạ thiện lương, niệm tình bà từng vài lần giúp cậu ta đỡ lời trước mặt thôn dân khác, lại thương cảm cho nhà bà cô nhi quả phụ khó khăn nên mới có tâm giúp đỡ một phen mà thôi. Còn những mặt khác hoàn toàn là do hai mẹ con bà tự mình suy diễn, tự mình đa tình!”

“Chuyện này không có khả năng, con trai ta nói Thẩm Lâm nhất định là có ý với nó, nếu không sẽ không đối xử với nó nhẹ nhàng, luôn luôn nhường nhịn như thế.”

“Đó là bởi vì đoạn thời gian đó Chu gia đúng thật là thiếu nhân thủ, họ nể tình nhà bà có quan hệ làm ăn, biết các người sẽ tận tâm tận lực nên mới mời con trai bà phụ giúp.” Bà mối Lý ghét bỏ nói: “Bà tưởng con trai bà là con trai quan lão gia hay gì mà ai cũng muốn gả? Hay bà tưởng 1 lượng bạc của bà to bằng cái bánh xe bò, có thể mua nhà mua đất chắc?”

“Chu Cảnh người ta chính miệng nói, nhà hắn muốn kén rể cho Thẩm Lâm. Ai vào ở rể nhà hắn sẽ được mua nhà mua đất, tiêu chuẩn đối chiếu với căn nhà hiện tại của họ. Nhiêu đó chỉ là ban đầu thôi, nhà họ còn cho hán tử 10 lượng tiền lễ hỏi, sính lễ thì theo quy cách năm đó trong thôn gả tiểu thϊếp tới trấn trên. Nhưng tất cả chỗ đó đều chưa tính là gì, đáng giá nhất là trong tay Thẩm Lâm có ba phần tiền lãi của cả Chu gia, đây mới là khoản lớn nhất, so với nó thì tất cả sính lễ ban đầu chỉ như chín trâu mất sợi lông. Ta hỏi bà, với điều kiện như vậy bà cảm thấy dựa vào đâu mà Thẩm Lâm người ta lại xem trọng Vương Đại Lực nhà bà? Vương Đại Lực có gì hơn người chứ, tướng mạo bình thường đầu óc cũng không được thông minh, thật không hiểu nổi mẹ con hai người nghĩ gì mà lại đem lòng tốt của người ta thành có ý khác, ảo tưởng cũng vừa vừa thôi chứ. Còn hại ta không được ăn sủi cảo nhân thịt… đó là sủi cảo nhân thịt đó, ngay cả tết cũng chưa chắc được ăn đâu.” Càng nói bà mối Lý càng tức giận. Sủi cảo Chu gia làm nhất định rất nhiều thịt, dù sao người ta buôn bán thịt cơ mà!

Thẩm Đại Nương trực tiếp chết lặng, ngây ngốc nhìn sang con trai mình, Vương Đại Lực không còn dám tự cho là đúng nữa, mặt đỏ gay lên. Nếu chỉ là một mình Thẩm Lâm thì đúng là có thế nào cũng không xứng được với Vương Đại Lực, người khác đều sẽ cho rằng Thẩm Lâm gả cao. Dù sao bao nhiêu năm nay địa vị song nhi vẫn luôn thấp kém, tư tưởng trọng nam khinh nữ lại càng ăn sâu bén rễ.

Nhưng một khi đi liền với Thẩm Lâm là vô số điều kiện hậu hĩnh từ Chu gia, giá trị con người Thẩm Lâm thoáng chốc đã tăng vọt, ngược lại Vương Đại Lực mới là hoàn toàn không xứng với cậu ta.

Thẩm Đại Nương trăm vạn không ngờ rằng Thẩm Lâm chẳng qua chỉ là em rể của Chu Cảnh, vậy mà Chu gia không những không xem thường, ngược lại cung cấp điều kiện hơn xa cô nương nhà bình thường thành thân. Quả thực là đã đạt tới trình độ của nhà địa chủ kén rể cho song nhi.

Đột nhiên, Thẩm Đại Nương phục hồi tinh thần lại vỗ đùi khóc nức nở: “Con à bây giờ phải làm sao đây? Chu gia không có ý đó, Thẩm Lâm cũng không có ý đó, thế mà nhà ta lại tự tung tự tác thế này còn không phải sẽ khiến Chu gia chán ghét hay sao! Mối làm ăn này nhà ta chỉ sợ không lâu dài được nữa, với tính tình của Chu Cảnh nhất định không bỏ qua đâu. Thôi xong rồi xong rồi… ngày lành vừa tốt lên không được bao lâu đã sắp tàn lụi, sao mà cuộc sống nó khốn khổ thế chứ…!” Thẩm Đại Nương lúc này mới thanh tỉnh, sự khôn khéo mấy chục năm rốt cuộc đã trở lại, không còn mù quáng tâng bốc con trai lên quá cao nữa.

Vương Đại Lực mặt ủ mày ê ngồi xổm trên mặt đất, bây giờ hắn mới cẩn thận ngẫm lại, thế mà lại không tìm ra được chứng cứ nào chứng tỏ Thẩm Lâm từng thích hắn.