Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 42. Tới cửa cầu hôn

“Làm sủi cảo cần có bột mì trắng, bột mì trong nhà đã hết rồi, chúng ta đi mua một ít thôi.” Chu Cảnh gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại của tiểu phu lang, nhìn gương mặt tiểu phu lang chậm rãi hiện lên màu hồng rồi lan dần tới tai, trong lòng giống như có một dòng suối mát nhẹ nhàng chảy qua mang theo vô hạn nhu tình.

“Các vị muốn mua gì?” Thẩm Lâm ở ngoài canh xe lừa, Chu Cảnh và Thẩm Mặc bước vào cửa hàng mua gạo và dầu.

“Bột mì trắng ở đây bán bao nhiêu một cân?” Chu Cảnh hỏi.

Chưởng quầy thấy Chu Cảnh Thẩm Mặc ăn mặc vải thô, tuy rằng không phải loại vải bố giá cả rẻ nhất nhưng rốt cuộc vẫn là vải thô, liền cảm thấy họ không phải là khách hàng có dư tiền trong tay để mua được thứ hàng đắt như bột mì. Nhưng Chu Cảnh vào cửa hàng mở miệng ra liền hỏi mua bột mì hiển nhiên là đã có mục tiêu sẵn, chưởng quầy nhất thời cũng lưỡng lự không biết làm thế nào, nên giới thiệu loại nào đây? Người làm buôn bán luôn có bản lĩnh nhận định khách hàng, họ có thể dựa vào cách ăn mặc, cử chỉ để phán đoán mức kinh tế của khách, lại dựa vào đó để giới thiệu các loại hàng với giá trị tương ứng. Như vậy sẽ ngăn được việc đề cử hàng giá cao cho người không đủ điều kiện gây khó xử, hoặc giới thiệu hàng loại kém cho người có tiền gây ra bất mãn.

Chưởng quầy thử dò hỏi: “Hai vị muốn mua về ăn hay là mang tặng?”

Chu Cảnh xuất thân là dân buôn bán tất nhiên biết những lắt léo trong việc kinh doanh, dựa vào tập khách khác nhau cung cấp nhu cầu khác nhau mới có thể ôm gọn thị trường.

Hắn cười nói: “Tuy chúng ta muốn mua về nhà mình ăn nhưng muốn loại tốt một chút, chưởng quầy tự đề cử đi, giá cả đừng dưới 10 văn.”

Chưởng quầy hơi sững ra một chút, không ngờ hai người nhìn bề ngoài ăn mặc tầm thường rõ ràng là nông dân mà lại chi tiêu rộng rãi như thế. Tuy cũng lo đưa ra hàng tốt hai người họ sẽ ngại mắc mà không mua, nhưng buôn bán chính là vậy, đâu phải tất cả khách hàng tới tiệm đều sẽ bỏ tiền ra mua đâu.

Chưởng quầy tận chức tận trách dẫn cả hai vào gian trong, hàng hóa chỗ này đều là cao cấp hơn bên ngoài.

“Hai vị xem cái này thế nào, đây chính là loại bột mì tốt nhất ở trấn này đó, 20 văn một cân, mấy nhà phú hộ trong trấn đều mua loại này. Loại bên cạnh cũng không tồi, 17 văn một cân, chỉ là độ mịn hơi kém một chút nhưng cũng đủ ngon rồi, nhà ta đang ăn loại này đấy.”

Thẩm Mặc từ nhỏ đã thiếu ăn thiếu mặc, đối với lương thực có một loại yêu thích tự nhiên, cậu nghiêm túc so sánh cả hai loại. Đúng như lời chưởng quầy nói, chỉ hơn kém nhau một chút về độ mịn mà thôi, ăn vào chắc cũng không quá nhiều khác biệt.

Vừa định duỗi tay chỉ hướng loại rẻ hơn thì đã bị Chu Cảnh nhẹ nhàng kéo lại.

“Chúng ta mua loại tốt nhất kia, nhà ta không thiếu 3 văn tiền chênh lệch. Cũng không phải xa xỉ, chỉ là tôi muốn bù lại cho em một bữa cơm tất niên mà thôi.” Chu Cảnh ngữ khí thanh thanh đạm đạm, lời nói ra nhẹ nhàng như việc nhỏ trong nhà. Nhưng chỉ một câu đơn giản như vậy lại khiến Thẩm Mặc hốc mắt nóng lên.

Thẩm Mặc không phải người hay khóc, càng không dễ dàng rơi lệ, cậu hít sâu ép xuống giọt nước mắt đang chực chờ dâng lên, tuy vậy cảm động trong lòng lại như từng đợt sóng giữa đại dương mênh mông, mãi mà không yên được.

Thẩm Mặc nghĩ đây đại khái là dấu hiệu của một người đã đem mình đặt trên đầu tim đi. Rõ ràng là chuyện đã qua rất lâu rồi, lâu tới nỗi mình gần như đã quên mất, dù có nhớ lại thì cũng chỉ như vết sẹo không đau không ngứa. Nhưng bây giờ lại có người khắc ghi vết sẹo này trong lòng, lúc nào cũng nhớ tới không hề quên, một lòng muốn đền bù những thương tổn do vết sẹo đó mang tới cho mình.

Chưởng quầy vừa nghe liền hiểu, thiết nghĩ hai người này hẳn là đã bên nhau từ lúc còn cơ hàn, nhìn chất vải mặc trên người xem ra gần đây sinh hoạt mới khởi sắc được một chút, hán tử liền muốn đền cho phu lang chịu khổ mấy năm qua.

Đây là chuyện đau lòng mà ngọt ngào biết bao, chưởng quầy bỗng nhớ lại thời mình vẫn còn nghèo khó, cũng là phu lang tốt ở bên cạnh ông cùng vượt qua giai đoạn cực khổ, nhìn hai người Chu Cảnh lại có cảm giác đồng bệnh tương liên.

“Vị phu lang này không cần rối rắm, ta nghe sơ qua cũng đã hiểu rồi, đây là đương gia cậu thương yêu cậu nên mới muốn bù lại khoảng thời gian sống cực khổ thôi, đương gia có tâm tư này cậu nên nhận lấy. Chưởng quầy ta đây coi như chúc phúc hai vị, chúc cho hai người ngày tháng sau này sẽ ngày càng tốt hơn, bột mì này ta tính giá 18 văn một cân, thế nào?”

Thẩm Mặc cười nói: “Cảm ơn chưởng quầy, sau này nhà ta cần gạo và bột mì nhất định sẽ tới đây mua.”

Chưởng quầy chẳng qua chỉ là nhất thời cảm động chứ cũng không ôm tâm tư khác, trong lòng ông biết người nhà nông trong nhà không thiếu nhất chính là lương thực, tự mình có thể trồng được thì sao lại nỡ bỏ tiền ra mua.

Nhưng chưởng quầy vẫn gật đầu: “Vậy xin cảm ơn vị phu lang này, chỉ cần cậu tới ta tất nhiên sẽ tính rẻ một chút.”

“Bột mì loại 1 lấy cho ta 50 cân, loại 2 cũng lấy 50 cân. Phải rồi chỗ này hẳn có bột ngô đi, cho ta thêm 20 cân loại mịn.”

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Mặc, Chu Cảnh bèn giải thích: “Bột ngô loại tốt làm ăn cũng rất ngon, hơn nữa ăn nhiều lương thực thô rất có lợi cho thân thể, có điều với tình trạng của em thì không nên ăn nhiều quá. Em bây giờ chủ yếu là cần điều dưỡng, ăn nhiều đồ bổ một chút mới tốt.”

Lương thực thô ở đời sau giá cả còn đắt hơn cả bột mì, từ góc độ dưỡng sinh mà nói thì giá trị dinh dưỡng của lương thực thô rất cao, có điều chỉ tốt với những người bình thường ăn quá nhiều thịt cá thôi. Đối với người thiếu khuyết dinh dưỡng lâu năm như Thẩm Mặc Thẩm Lâm thì bột mì và gạo trắng càng tốt cho cơ thể hơn.

Dầu và gạo trong nhà không còn nhiều lắm, Chu Cảnh lại mua thêm một lúc 200 cân gạo tẻ. Trước kia hắn mua đều chỉ vài chục cân một lần chứ không dám mua nhiều, sợ khiến người khác để ý.

Nhưng bây giờ chuyện làm ăn buôn bán của hắn đã truyền khắp trong thôn ai ai cũng biết, hơn nữa mấy nhà có tâm tư bất chính vừa bị hắn dạy dỗ xong, thời gian này hẳn sẽ thành thật chút. Điều kiện nhà mình sau này chắc chắn sẽ ngày một tốt hơn, cũng không thể vì sợ người khác đỏ mắt ghen tị mà cứ giấu diếm mãi được.

Chu Cảnh nói với Thẩm Mặc: “Chén bát trong nhà cũng cũ cả rồi, không bằng nhân đây đổi mới một lượt đi.”

“Cũng được.” Thẩm Mặc cũng hiểu đạo lý này. Trước kia là sợ nếu trong nhà biểu hiện ra hơi tốt thì Vương lão bà sẽ sang cướp đoạt, bây giờ đã có Chu Cảnh chống đỡ, bao nhiêu sài lang hổ báo đều biến thành hổ giấy, âm mưu dương mưu gì hắn cũng có biện pháp đối phó. Đã như vậy Thẩm Mặc cũng không muốn giấu việc nhà mình đã có thể sống tốt hơn nữa, chịu cực khổ lâu rồi đã sắp nghẹn không nổi.

Hai người lại chọn chọn lựa lựa mua chén đũa. Trong nhà chỉ có 3 người, Thẩm Mặc liền vung tay mua ba cái chén sứ, một mâm sứ cùng vài cái tô, muỗng với đũa thì không chọn mua đồ sứ mà thay bằng đồ gỗ.

Những loại gia vị thức ăn khác như đường trắng, mật ong, điểm tâm, đồ ăn vặt… mỗi loại Chu Cảnh đều mua một chút. Nhưng dù vậy khi chất lên xe lừa cũng cao như ngọn núi nhỏ, vừa nhìn là biết nhà họ vừa mua sắm không ít.

—--

Chu Cảnh đánh xe lừa chầm chậm đi từ cổng thôn tới trước nhà. Khi từng sọt đồ được khiêng từ trên xe xuống, những lời đồn đại về việc Chu gia trở lại thời nghèo khó đã thoáng chốc sụp đổ. Chu Cảnh lần đầu tiên lộ ra tiền tài thông qua việc chi tiêu thoải mái như ném một quả bom vào hồ nước, tin tức này nháy mắt oanh tạc trong thôn. Người trong thôn bừng tỉnh phát hiện, không biết từ khi nào mà Chu gia tẩm ngẩm tầm ngầm đã trở nên phát đạt, tuy là không có đất riêng nhưng lương thực lại không hề thiếu.

“Cảnh ca à, chúng ta gói sủi cảo nhân gì đây?” Ba người Chu gia không hề quan tâm tới ồn ào bên ngoài, chỉ một lòng muốn tận hưởng những tháng ngày tốt đẹp.

Chu Cảnh vừa nhào bột vừa hướng dẫn Thẩm Mặc cách làm, bột mì trắng tinh trong tay Thẩm Mặc sau một hồi nhào nặn đã dần trở thành cục bột mềm mại không dính tay nữa. Chỉ cần nhìn thôi Thẩm Lâm đã cảm thấy sủi cảo này nhất định ăn rất ngon.

“Chúng ta gói một loại nhân thịt ba chỉ một loại nhân thịt với nấm hương nha.”

“Hai loại nhân luôn à?”

“Đúng vậy. Nếu đã là đền bù cho em một bữa cơm tất niên thì làm sao có thể đơn sơ được. Không chỉ có hai loại sủi cảo, tôi còn định làm thêm vài món nữa, thêm một dĩa bánh trứng, đậu phộng đường đỏ, thêm món rau xào thịt thế nào?” Chu Cảnh hỏi.

“Rất tốt, rất nhiều nhà ăn tết đều là vậy đó.”

Chu Cảnh nói: “Nhà ta ăn tết nhất định sẽ không đơn giản như vậy, tôi không làm nhiều món thịt là vì món chủ yếu chúng ta muốn ăn là sủi cảo, làm nhiều quá ăn không hết để hư sẽ rất uổng phí.”

Những thao tác như dùng chày cán bột, tạo hình, bao nhân lại Chu Cảnh đều rất thành thạo, hơn nữa vỏ bánh hắn cán ra vừa đều vừa mỏng. Thẩm Mặc vừa học được nên tay nghề chưa thể tốt bằng.

“Tiểu Mặc, ở quê nhà tôi có một cách nói, trong nhà ai có thể cán bánh vừa mỏng vừa tròn đẹp mới có thể làm đương gia.”

Thẩm Mặc kỳ quái hỏi: “Không phải hán tử đều là đương gia sao?”

Chu Cảnh lắc đầu: “Chỗ của tôi không có quy định này, vì thế để tranh đoạt quyền lợi làm đương gia mọi người đều xuất ra đủ loại thủ đoạn.”

“Ồ.” Thẩm Mặc như không để ý lắm đáp một tiếng, kỳ thật trong lòng lại thầm hạ quyết tâm phải cán ra một miếng thật là tròn đẹp mới được.

Một lúc sau Thẩm Mặc cán được một miếng cực kỳ tròn trịa liền dào dạt đắc ý khoe với Chu Cảnh.

Chu Cảnh cố ý trêu cậu, “Đương gia nhà chúng ta không phải vẫn luôn là em sao, em mất công cán cho tròn để làm gì.”

Hai người đang đùa nghịch qua lại bỗng cửa lớn bị gõ vang, Chu Cảnh Thẩm Mặc liếc nhau.

“Giờ này mà còn có ai đến nữa nhỏ, chẳng lẽ lại là nhà ai có ký khế ước với chúng ta tới đây gây sự?”

Chu Cảnh lắc đầu.

“Không đâu, hôm nay trong thôn không ít người đã thấy chúng ta mua sắm bao lớn bao nhỏ về nên đã hiểu nhà ta tuyệt không phải sắp phá sản. Bọn họ còn cần dựa vào chúng ta để kiếm tiền, không ai ngốc mà tự tìm phiền phức hết.”

“Chẳng lẽ là Vương lão bà?”

“Càng không phải là bà ta, tuy tôi không biết Vương Nhân đã dùng thủ đoạn gì để lấy được 10 lượng bạc từ tay bà ta nhưng tóm lại đã là một bài học cho cả nhà bên đó, trong thời gian ngắn hẳn không dám tác oai tác quái nữa.”

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không đoán được là ai, Chu Cảnh liền đi ra ngoài mở cửa.

“Chu đương gia có ở nhà không?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm the thé bén nhọn của nữ nhân, giọng nói rất lạ không giống người trong thôn.

Chu Cảnh hỏi: “Ai đó?”

Nữ nhân đáp: “Ta tới báo tin vui đây, Chu đương gia mau mở cửa đi.”

Cổng lớn mở ra, bên ngoài là một phụ nhân mặc y phục đỏ thẫm, phía sau đầu búi tóc được cắm lên hai đóa hoa to màu đỏ hồng. Nhìn cái tạo hình này, Chu Cảnh bỗng liền liên tưởng tới mấy bà mối.

Phụ nhân che miệng cười khanh khách nói: “Chu đương gia, ta là bà mối Lý từ thôn bên, hôm nay ta đã đến đây tức là nhà ngài sẽ có hỉ sự, ta báo tin vui cho ngài đây.”

Đù, bà mối thật kìa!

“Chu Cảnh đương gia là vui quá hóa ngốc sao? Còn không mau mời ta vào nhà chúng ta từ từ nói.” Bà mối Lý nói rồi không cần ai mời đã tự nhiên nhấc chân bước vào trong như nhà của mình.

“Chậm đã!” Thẩm Mặc đề phòng ngăn lại: “Bà tới làm mai cho Thẩm Lâm sao?” Hay là dâng vợ bé cho Chu Cảnh vậy?

Bà mối Lý phẩy phẩy khăn tay trước mặt Thẩm Mặc cười nói.

“Tiểu phu lang này thật là có máu ghen nha, tất nhiên ta đến là để làm mai cho Thẩm Lâm rồi. Cậu cứ việc hỏi thăm thanh danh của bà mối Lý ta, không phải khoe chứ rất có tiếng đó nha. Sở dĩ danh tiếng của ta tốt như vậy là vì ta chưa bao giờ làm mai cho vợ lẽ, ta sẽ không làm chuyện thiếu đạo đức chia rẽ vợ chồng nhà khác đâu.”

Thẩm Mặc thoáng thở ra nói: “Vậy xin mời vào trong.” Lúc này cậu mới hậu tri hậu giác cảm thấy có chút vui, Thẩm Lâm nhà mình rốt cuộc cũng có người tới nhà cầu thân.

Mấy người Thẩm Mặc mới trở về từ trấn trên. Hồi sáng vì lo lắng kết quả bán thử mà hai bữa sáng và trưa đều chỉ ăn qua loa, bây giờ vừa về nhà liền không quan tâm tới thời gian đã trực tiếp xúm vào gói sủi cảo.

Nhưng thời điểm này là lúc người trong thôn nhàn hạ, ăn không ngồi rồi không có gì làm thì tụ tập lại nói chuyện phiếm. Việc Chu gia mới mua cả xe đồ vật trở về vẫn chưa hết nóng sốt thì lại có người tới cửa làm mai, đối tượng được hỏi lại còn là Thẩm Lâm.

“Ta còn tưởng bà mối Lý tới là làm mai cho Chu Cảnh kìa, dù gì bây giờ điều kiện của Chu gia tốt hết không ít. Trong thôn chúng ta làm gì có nhà nào có thể ăn thịt hàng ngày, nhưng Chu Cảnh chính là buôn bán thịt đó, thích ăn lúc nào cũng được. Chỉ cần hơi đánh tiếng thì nhất định sẽ có không ít nhà nghèo tình nguyện gả cô nương qua đó đâu.”

Một người khác tiếp lời: “Ta cũng tưởng là làm mai cho Chu Cảnh, dù sao Thẩm Mặc gả qua đó đã 3 năm rồi mà chưa có con, Chu Cảnh tốt xấu gì cũng phải lưu lại hương khói chứ, trong khi Thẩm Mặc chỉ là một song nhi, trước giờ chịu khổ đến nỗi thương tổn thân thể, đừng nói là sinh con trai, có thể mang thai hay không còn không biết nữa là. Chu Cảnh nếu vì vậy mà cưới vợ hai thì cũng là hợp lý, nhưng thật không ngờ người được làm mai lại là Thẩm Lâm. Mà cũng dễ hiểu thôi, bây giờ điều kiện Chu gia tốt như vậy, ngay cả song nhi cũng có người muốn bám lấy.”

Vương Nhân vừa lúc đi ngang qua, hắn không nhìn thấy bà mối đi vào Chu gia nhưng lại nghe được mấy lời bàn tán, lập tức ngừng bước chân.

“Ngươi nói cái gì, có người tới Chu gia cầu hôn Thẩm Lâm?” Vương Nhân biểu tình khẩn trương hỏi.

Người nọ gật đầu nói: “Không sai, chính là tới hỏi cưới Thẩm Lâm đó. Có phải ngươi cũng không ngờ tới đúng không, ta cũng cảm thấy vậy á, ai cũng tưởng là tới cưới vợ hai cho Chu Cảnh…… Ủa Vương Nhân, ta còn chưa nói xong mà ngươi chạy cái gì? Bộ ma đuổi hay sao mà chạy nhanh vậy?”

Vương Nhân không quan tâm mà chạy như bay về nhà.

Bà mối Lý được mời vào Chu gia đi thẳng tới phòng khách, vừa đi miệng vừa không hề nhàn rỗi.

“Ây da xem viện tử này to lớn hoành tráng biết bao nhiêu… Úi chà phòng khách này thật là khí phái, chắc chỉ có phú hộ trấn trên mới so được… Ồ đồ trang trí bày biện cũng thật là tinh xảo, gia cụ thật đẹp mắt, kiểu dáng này ta còn chưa từng thấy qua nữa, không biết tốn bao nhiêu tiền đây!” Bà mối Lý vừa xuýt xoa nhìn ngắm từ trong ra ngoài vừa âm thầm tính toán trong lòng, trách không được người coi trọng hương khói như Thẩm lão thái lại tình nguyện cúi đầu cưới một song nhi vào nhà, thì ra là bởi vì Chu gia tài đại khí thô thế này.

Chu Cảnh trực tiếp dẫn bà mối tới sảnh tiếp khách, dàn cửa sổ sát đất giúp lấy được tối đa ánh sáng tự nhiên khiến không gian trở nên càng rộng rãi mang theo phong cách quý khí thiếu chút lóe mù mắt bà mối Lý. Người trong thôn không phải không có ai nghĩ tới kiểu thiết kế lợi dụng ánh sáng bên ngoài này, mà là không làm được. Kiểu thiết kế này mùa hè có thể giúp không gian thoáng mát hơn nhiều, nhưng tới mùa đông cần phải tốn không ít củi lửa để giữ ấm. Vốn mùa đông là mùa khó khăn khổ cực nhất, việc ăn uống đã đau đầu rồi mấy ai có tâm tư vào chuyện này nữa. Vì thế không có nhà nào lại xây kiểu cửa sổ sát đất như vậy cả.

Mời bà mối Lý ngồi xuống ghế rồi Thẩm Mặc liền rót trà cho bà ta. Trà ở trong đời sống nhà nông có địa vị phi phàm, không chỉ chứng minh chủ nhà có tài lực hơn người mà còn thể hiện sự coi trọng với khách nhân. Thường chỉ có khách quý tới nhà mới có thể được tiếp đãi nước trà, chưa kể trước mặt còn bày thêm mấy món ăn vặt mua ở trấn trên.

Thẩm Mặc cảm thấy hôn nhân của Thẩm Lâm là chuyện lớn hàng đầu, như vậy bà mối Lý xem như khách quý cũng phải.

Bà mối Lý không ngờ lần này tới vậy mà lại được uống trà, nhất thời hoảng tới há hốc miệng, đồng thời lại lần nữa ý thức được Chu gia hiện tại thật sự rất có tiền.

Bà uống một ngụm trà cũng nếm không ra ngon hay không, chỉ cảm thấy hương thơm thoang thoảng đầu mũi, trong miệng tràn ngập vị thanh mát, lại bốc liên tiếp ba miếng điểm tâm ăn mới tạm ngưng miệng.

“Đa tạ, trà ngon.” Làm nghề mai mối này lâu năm nên ánh mắt bà mối Lý rất tinh tường, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cổ tay áo Thẩm Mặc dính thứ gì đó màu trắng, rất giống bột mì. Bột mì đắt biết bao nhiêu chứ, ngay cả trấn trên cũng không có mấy nhà dám ăn chứ đừng nói người trong thôn. Hơn nữa theo bà mối Lý biết, Chu gia đến đất còn không có sao lại có thể nỡ bỏ tiền mua bột mì?

Nghĩ vậy nhưng vẫn phải tỏ vẻ lịch sự liền nói: “Trong nhà đang làm bột mì sao, tay áo cậu dính rồi kìa.”

Không ngờ Thẩm Mặc chỉ bình thản phủi phủi cổ tay áo, trả lời tựa như chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi: “Không cẩn thận dính phải ấy mà, trong nhà đang làm sủi cảo, Lý thẩm không ngại thì lát nữa ở lại cùng ăn đi.”

Bà mối Lý ngốc ra, lập tức hỏi: “Nhân thịt à?”

Thẩm Mặc đáp: “Hai loại nhân thịt ba chỉ và thịt nấm.”

Bà mối Lý khϊếp sợ đến nói không nên lời, làm sao ngờ được còn chưa tới tết Chu gia đã chơi lớn thế này, ăn cả sủi cảo nhân thịt, còn là hai loại nhân! Bữa cơm ngày thường đã như vậy rồi, rốt cuộc Chu gia này có bao nhiêu của cải đây? Hơn nữa xem thái độ của Thẩm Mặc chuyện này dường như rất bình thường.

Nhà bà mối Lý tuy không tồi nhưng cũng không có điều kiện tới nỗi mỗi ngày đều có thể ăn thịt, lần gần nhất bà ăn đã là cách đây vài tháng, bây giờ chỉ cần nghe tới thịt đã thèm không chịu được. Thẩm Mặc vừa mời bà đã nhịn không được nói gấp: “Món ăn như sủi cảo này chỉ có tết nhà ta mới dám ăn, nếu cậu đã nhiệt tình mời thế thì ta cũng không tiện khách khí nhỉ!”