Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 44: Cầu hôn (1)

Tình huống nhà Vương Đại Lực đang rối tinh rối mù còn nhà Vương Nhân cũng không khá hơn bao nhiêu. Lúc này Vương Nhân vẫn chưa biết chuyện Chu Cảnh muốn kén rể cho Thẩm Lâm, chỉ nghĩ rằng đây là chuyện hôn sự bình thường, Thẩm Lâm đều giống những song nhi phải xuất giá.

“Con nói cái gì, con muốn ta tìm bà mối đi hỏi cưới song nhi Thẩm Lâm?” Mẹ Vương Nhân, cũng là vợ của Vương Phúc Lộc Hách Ngọc Lan cả kinh: “Ta biết mà, ta đã sớm đã nhìn ra con đối với tên Thẩm Lâm kia hẳn là có ý. Lần trước nhà ta bắt được vài con cá béo, con chẳng nói chẳng rằng cầm đi cho luôn, kết quả người ta bắt được còn nhiều hơn căn bản không thèm để ý tới cá của con. Lúc ấy thấy cái bộ dạng thất hồn lạc phách đó ta đã thấy có điềm rồi, quả nhiên vậy mà hôm nay con dám xin cưới một song nhi vào nhà!”

“Mẹ!” Vương Nhân vừa nóng ruột vừa đau khổ cầu xin: “Mẹ hiểu con mà, từ nhỏ tới lớn con chưa từng làm chuyện gì trái ý mẹ, duy chỉ có lần này có liên quan tới chung thân đại sự cả đời, mong mẹ hãy thành toàn cho con, con sẽ cảm kích cả đời.”

Hách Ngọc Lan nghiến răng nói từng chữ lạnh lùng sắc bén, “Hương khói của con thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ vậy mà đứt đoạn sao?”

“Mẹ, trong nhà đã có đại ca nhị ca, hương khói Vương gia làm sao đoạn được.”

“Cái đó đâu có giống nhau! Con của đại ca nhị ca chung quy đâu phải con của con, mẹ đang hỏi con cơ mà! Con đừng có chỉ nhìn trước mắt mà không lường tới sau này, đợi trăm năm sau con ngay cả người đốt tiền giấy thắp hương cho cũng không có thì phải làm sao? Con già rồi nằm trên giường không động đậy nổi, nếu không có con trai thì lấy ai đến hầu hạ? Tới lúc đó con có thể làm gì?”

“Mẹ, con và Thẩm Lâm đều còn rất trẻ, ngày tháng sau này còn rất dài. Chỉ cần để Thẩm Lâm điều dưỡng thân thể cho tốt thì con tin là sẽ sớm có con thôi. Thân thể con vốn tốt, nếu sinh ra song nhi thì liền cố gắng làm lụng nhiều hơn một chút, 20 năm sau lại tìm một thằng nhóc nhân phẩm tốt kén rể, như vậy mẹ không cần phải lo lúc con đau ốm không ai chăm sóc, sau này nhắm mắt xuôi tay không ai thờ cúng rồi.”

“Con…… con……” Hách Ngọc Lan tức giận đến thiếu chút ngất xỉu. “Sao con lại cứng đầu cứng cổ thế chứ!”

“Mày là cái đồ bất hiếu!” Vương Phúc Lộc nãy giờ vẫn ngồi một bên không liên tiếng bỗng gào to: “Cha nói cho mày biết, nhà này không đồng ý cho mày cưới song nhi, không chỉ là Thẩm Lâm mà chỉ cần là song nhi đều không được.”

“Con đời này trừ Thẩm Lâm ra, song nhi hay cô nương nào cũng không lấy.”

“Giỏi giỏi giỏi.” Vương Phúc Lộc tức giận nói liên tiếp 3 tiếng giỏi. “Mày không lấy người khác đúng không? Được! Tao nói cho mày biết, trừ phi mày học theo Chu Cảnh đoạn tuyệt quan hệ với nhà này, gạch tên ra khỏi gia phả, nếu không tuyệt đối không được!”

Đoạn tuyệt, gạch tên khỏi gia phả… đều là tội lớn không thể chấp nhận được ở trong thôn. Chỉ có kẻ không bằng cầm thú mới có thể đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ thân sinh.

Nhà trong thôn đều là hán tử làm đương gia, Vương Phúc Lộc nếu đã nói như vậy dù là Hách Ngọc Lan cầu xin cũng vô dụng. Hách Ngọc Lan lập tức không dám lên tiếng nữa, chỉ không ngừng khóc nức nở. Anh trai lẫn chị dâu của Vương Nhân đứng một bên chỉ biết lo lắng suông, không dám khuyên răn bên nào. Chuyện này Vương Phúc Lộc tuyệt đối không có khả năng nhượng bộ, còn Vương Nhân từ nhỏ đã là người có chủ kiến, nếu đã quyết định rồi thì tuyệt không quay đầu lại.

Vương Nhân đau khổ hỏi: “Cha, con chỉ là muốn lấy người mình thích thôi mà, cha tội gì phải bức bách con như vậy?”

Vương Phúc Lộc nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng vậy, tao chính là đang bức bách mày đấy, mày chọn đi, mày muốn Thẩm Lâm hay là cha mẹ mày.”

“Cha……” Vương Nhân nức nở gọi, Vương Phúc Lộc xoay đầu đi không nhìn hắn. Nhất thời một nam nhân tám thước cứng cỏi như Vương Nhân cũng phải rơi nước mắt. Khác với nữ tử khóc lên thành tiếng, hắn chỉ im lặng mà bi thống.

Bỗng ba tiếng bịch vang lên, Vương Lâm khấu đầu thật mạnh xuống đất, lập tức trán đã đỏ bừng.

“Cha mẹ, xin tha lỗi cho con trai bất hiếu, sau này không thể chăm sóc cho cha mẹ. Con không dám đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, chỉ cần cha mẹ nói một tiếng, dù phải vượt qua núi đao biển lửa con cũng sẽ không ngại. Nhưng đây là chuyện cả đời của con, con không thể hàm hồ được, chỉ mong cha mẹ thành toàn.” Vương Nhân lại quay sang nói với hai huynh trưởng và chị dâu: “Về sau cha mẹ nhờ các huynh tẩu chiếu cố nhiều hơn, nếu có gì cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm đệ, đệ tuyệt không chối từ.”

Vương Nhân nói xong liền đứng lên xoay người đi khỏi.

Hách Ngọc Lan kiềm không được nức nở khóc lên.

“Tiểu Nhân……”

Bước chân Vương Nhân ngừng lại một chút, rồi lại quyết tuyệt bước đi.

Hách Ngọc Lan khóc tới mức thở hổn hển, hai cô con dâu nhanh chóng chạy tới khuyên nhủ. Vương Phúc Lộc chỉ trong chốc lát tựa hồ đã già đi chục tuổi, cả người ảm đạm, tiều tụy đi không ít.

—--

Vương Nhân ra khỏi nhà thì chạy như ma đuổi, đầu cũng không dám ngoảnh lại, hắn chỉ sợ một khi quay lại nhìn thì sẽ không thể hạ quyết tâm được nữa.

Vương Nhân một đường chạy thẳng tới trước nhà Chu gia, hít sâu một hơi để lên tinh thần rồi gõ cửa. Người ra mở cổng là Thẩm Lâm.

Vương Nhân lúc này bộ dạng chật vật khiến cậu không khỏi sửng sốt.

“Huynh làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Cho dù trước khi gõ cửa Vương Nhân đã lau khô nước mắt, nhưng đôi mắt đỏ bừng cùng vết thương trên trán vẫn đã bán đứng hắn.

Vương Nhân cũng không vòng vo, nói thẳng: “Tiểu Lâm, tôi thích em, rất lâu trước đã thích rồi. Em đừng có gả cho Vương Đại Lực được không… Hãy chờ tôi, bây giờ tôi sẽ đi tìm bà mối tới nhà em cầu hôn.”

“A?” Thẩm Lâm lần này thật sự là bị dọa, cằm xém chút rơi xuống đất.

Vương Nhân vội vàng nói: “Thật đó, em đừng gả cho Vương Đại Lực, gả cho hắn em sẽ không hạnh phúc đâu. Thẩm Đại Nương coi trọng nhất là con nối dõi, em từ nhỏ thân thể không tốt rất có thể không sinh con được, dù cho miễn cưỡng điều dưỡng tốt mang thai nhưng khả năng cao sẽ sinh ra song nhi, Thẩm Đại Nương tuyệt đối sẽ không chấp nhận. Đến lúc đó nếu bà ta ép em đồng ý cho Vương Đại Lực nạp thϊếp em cũng không có lý do chối từ. Tuy nói là thϊếp nhưng nếu sinh được con trai thì sẽ nâng lên làm bình thê, tới lúc đó trong nhà họ còn vị trí cho em sao!”

Thẩm Lâm rũ mi cúi đầu, Vương Nhân thấy không rõ sắc mặt của cậu, chỉ nghe thanh âm cậu trầm xuống buồn bực.

“Vậy thì có thể thế nào, trong thôn làm gì có nhà ai không coi trọng con nối dõi, chẳng lẽ Hách đại nương không để bụng?”

“Nhưng…… Nhưng tôi không để bụng.” Vương Nhân vội vàng giải thích: “Tôi thật sự không để bụng, Tiểu Lâm. Chỉ cần là em thì dù cả đời không sinh được con trai, thậm chí không có con tôi cũng nguyện ý. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, thật sự đã suy nghĩ rất lâu, tuyệt đối không phải xúc động nhất thời mà quyết định.”

“Sau khi chúng ta thành hôn, nếu là sinh ra song nhi cùng lắm thì cố gắng làm lụng để dành chút của cải kén rể cho nó. Nếu không có con thì chúng ta liền nhận nuôi một đứa, sẽ không nhận ở trong thôn mà đi thật xa nhận, thu dưỡng một đứa bé không còn cha mẹ chẳng hạn. Như vậy chúng ta chính là cha mẹ của nó, không cần lo nó lớn rồi sẽ đi tìm cha mẹ ruột.”

“Huynh……” Thẩm Lâm thanh âm cũng run rẩy, “Huynh thật sự nghĩ kỹ rồi?”

“Nghĩ kỹ rồi.” Vương Nhân kiên định nói: “Tôi đã nói với cha mẹ, bọn họ… bọn họ không đồng ý cho tôi cưới em, bức tôi đoạn thân. Cha mẹ nuôi tôi lớn không dễ dàng, tôi khẳng định không thể thật sự đoạn tuyệt với họ được, nhưng tôi cũng luyến tiếc em. Có điều em yên tâm đi, dù thành thân xong rồi tôi cũng sẽ không vì cha mẹ mà khiến em ủy khuất. Nếu họ thật sự không thích em thì em không cần qua lại, việc báo hiếu một mình tôi đảm đương là được rồi. Dù sao cha mẹ đã sinh tôi nuôi tôi lớn, còn em chỉ là phu lang tôi lấy về thôi, trách nhiệm không giống nhau.”

Nhất thời muôn vàn suy nghĩ lướt qua trong đầu Thẩm Lâm, thập phần phức tạp, đây chính là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời cậu, chỉ cần một bước đi sai rất có thể thua cả ván cờ. Cậu có thể không đánh cuộc, đại ca anh rể đã dọn sẵn đường cho cậu, kén về một hán tử thì cuộc sống của cậu sẽ không cần lo lắng gì nữa. Mặc kệ sau này làm ăn phát đạt bao nhiêu hán tử kia cũng không dám rời cậu mà đi, nếu không sẽ biến thành kẻ không xu dính túi. Nhưng nếu là gả cho Vương Nhân, Vương Nhân đã vì cậu mà đã biến thành kẻ bất hiếu, trong khi hắn là người cực kỳ đặt nặng chữ hiếu này. Hắn lại vì cậu mà suy nghĩ cho tương lai sau này, thậm chí bảo cậu sau này cậu không cần dưỡng lão cho cha mẹ hắn, còn bản thân hắn sẽ trở thành kẻ đại nghịch bất đạo.

“Huynh có biết, đại ca anh rể ta định kén rể cho ta không? Phòng ở nhà ta sẽ xây, ngoài ra còn 10 lượng lễ hỏi và sính lễ theo tiêu chuẩn cao nhất.”

Lần này đổi thành Vương Nhân choáng váng.

“Tôi…… Tôi……” Hắn lắp bắp nửa ngày mãi mà không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Thẩm Lâm nói: “Tin tức này phỏng chừng qua vài ngày nữa sẽ truyền ra, huynh có thể suy xét. Huynh muốn cưới ta có lẽ anh rể và đại ca sẽ không đồng ý, dù sao họ đã quyết định sẽ kén rể cho ta rồi.”

Thẩm Lâm nói xong với Vương Nhân thì liền quay vào nhà. Vừa lúc sủi cảo nóng hổi đã làm xong, một bàn thức ăn nóng hầm hập thơm phức đầy đủ sắc hương vị khiến không ai có thể từ chối được.

“Tiểu Lâm, mau tới đây ăn sủi cảo.” Thẩm Mặc và Chu Cảnh đã ngồi xuống bàn, hưng phấn chuẩn bị động đũa.

Thẩm Lâm như u hồn lướt qua ngồi xuống, ừm một tiếng.