Vương Phát rời đi không bao lâu thì Vương Nhân tới. Hắn có vẻ rất gấp, cũng không vào nhà mà đứng ngoài cổng nói chuyện với Thẩm Lâm.
Hắn móc từ trong túi ra mấy khối bạc vụn cùng với vài xâu tiền đồng đưa cho Thẩm Lâm.
“Ta biết mấy ngày nay trời mưa sinh ý nhà cậu bị ảnh hưởng không ít, đây là số tiền mà ngày đó thím Vương làm loạn rồi bị bắt phải bồi thường, tổng cộng 10 lượng cậu đếm kỹ lại đi.” Vương Nhân cẩn thận quan sát gương mặt Thẩm Lâm muốn nhìn xem có dấu hiệu gì cho thấy mấy ngày nay cậu sống không tốt hay không, Chu Cảnh có vì buôn bán không được mà làm khó cậu hay không. Nhìn tới nhìn lui một hồi cũng không nhìn ra được gì.
“Ta biết có mấy nhà kéo tới Chu gia đòi tiền vịt, có chút bạc này rồi có lẽ nhà cậu có thể xoay sở được.”
Thẩm Lâm nhận lấy bạc nhất thời trong lòng ngổn ngang, nhân tình ấm lạnh, thế sự vô thường phải đến khi gặp hoạn nạn mới nhìn rõ được, thế nhân thường dệt hoa trên gấm nhưng lại rất ít có người nguyện ý đưa than ngày tuyết (1).
Thẩm Lâm nắm bạc trong tay yên lặng không nói gì, một lát sau mới thấp giọng mở miệng: “Cảm ơn huynh, bạc này chắc lấy cũng không dễ đi, Vương lão bà là người coi tiền như mạng, huống chi trong tình cảnh hiện tại ai nấy đều lo cho hoa màu trong nhà, 1 văn tiền hận không thể bẻ làm đôi mà tiêu. Số tiền lớn 10 lượng bạc này nếu không có huynh lo liệu, Vương lão bà khẳng định sẽ không dễ dàng nhả ra như vậy.”
Vương Nhân nghe vậy thì đỏ mặt. Vì 10 lượng này đúng là hắn đã sử dụng vài thủ đoạn không quanh minh chính đại cho lắm, thậm chỉ lần đầu tiên trong đời ỷ vào quyền thế của cha hắn mà trấn áp người khác. Có điều hắn không định để Thẩm Lâm biết những điều này, miễn cho hình tượng hắn trong lòng cậu bị tổn hại.
“Cái đó cậu đừng quan tâm, mau mang bạc đưa cho anh rể cậu đi!” Vương Nhân nói: “Nếu anh rể cậu hỏi đến chuyện phạt đánh 10 trượng thì cậu cứ nói vì để thuận lợi lấy được bạc, 10 trượng kia chỉ có thể miễn thôi.”
Thẩm Lâm vuốt ve nén bạc trong tay, nhất thời có rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong lòng, cậu ngẩng đầu lên lần nữa thịnh trọng cám ơn rồi bảo: “Vương Nhân, huynh đợi một lát, ta vào lấy cho huynh chút lạp xưởng mang về, huynh đem cho người nhà nếm thử nhé.”
Thẩm Lâm vào trong kể sơ qua cho Chu Cảnh Thẩm Mặc nghe.
Thẩm Mặc nói: “Vương Nhân này thật là có tâm, ngày thường còn không nhìn ra nhưng tới thời khắc mấu chốt lại là một người có thể tin tưởng được.
Chu Cảnh mỉm cười ý vị thâm trường.
“Chuyện này đương nhiên hắn phải dụng tâm rồi, bây giờ tuy là chuyện nhà chúng ta nhưng không chừng sau này lại biến thành chuyện chung ấy chứ. Còn phía Vương lão bà, có thể nhả ra 10 lượng này đã là kết quả tốt nhất, chỉ cần bà ấy không tiếp tục làm loạn nữa thì chuyện phạt trượng có thể không tính, bằng không nợ mới nợ cũ chúng ta sẽ đòi cho bằng hết.”
Thẩm Lâm dù không lên tiếng nhưng vành tai hơi đỏ vẫn chứng minh cậu hiểu ý Chu Cảnh.
Thẩm Mặc nói: “Tiểu đệ, đệ đi cắt cho Vương Nhân 10 cân lặp xưởng đi, xem như cám ơn hắn đã hỗ trợ.”
Thẩm Lâm gật đầu đi bọc lấy 10 cân lạp xưởng xách ra ngoài.
Vương Nhân thấy vậy thì liên tục xua tay, “Cái này ta không nhận được đâu, nghe nói lạp xưởng này đắt lắm, có người lên trấn trên mua nói là phải 25 văn một cân, còn đắt hơn cả thịt mỡ. Chỗ này quá nhiều rồi ta thật sự không dám nhận.”
Thẩm Lâm nói: “Huynh cứ cầm đi, bây giờ thứ này bán không được, nhà ta tự ăn cũng ăn không hết, còn không bằng để huynh mang cho bác trai bác gái nếm thử xem như đổi món, cũng thay lời cám ơn họ đã giúp nhà ta đòi bạc từ chỗ Vương lão bà. Mặc kệ là vì gì thì vẫn tốt hơn là để nó hỏng chứ.”
Vương Nhân lúc này mới chịu nhận lấy.
—--
Trận mưa này rả rích suốt 10 ngày mới tạnh. Mưa vừa ngớt người trong thôn đã vội vàng khoác áo xỏ ủng, cũng không quản đất bùn lầy lội mà ra thăm ruộng. Nhìn bao nhiêu hoa màu ngã rạp giữa ruộng, mạ chưa kịp lớn đã úng nước mà chết, có vài nhà gia cảnh khó khăn nhịn không nổi mà khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Ông trời cứ vậy mà bóp chết hy vọng sống của họ thì bảo thôn dân làm sao qua được mùa đông này? Mới chỉ qua vài năm mưa thuận gió hòa, sinh hoạt vừa khởi sắc đôi chút, chỉ một trận mưa mà dường như lại nghèo vẫn hoàn nghèo rồi!
Chu gia dù không có ruộng nhưng cũng biết hoàn cảnh trong thôn, Thẩm Mặc không khỏi thở dài, bất đắc dĩ nói: “Mùa đông năm nay sợ là đa số nhà trong thôn đều không sống tốt được.”
“Dựa vào trời mà kiếm ăn, gặp phải thiên tai cũng là chuyện không thể tránh.”
Mưa tạnh tức là Chu gia lại có thể lên trấn bày sạp, trong nhà không có sẵn thịt heo để làm lạp xưởng, Chu Cảnh cùng Thẩm Mặc vội vàng mượn xe la đi mua.
Con đường từ thôn đi lên trấn trên vẫn là đường đất, nha môn vẫn chưa tu sửa, qua một trận mưa kéo dài bây giờ đường đi cực kỳ lầy lội, không chú ý là bánh xe sẽ kẹt vào trong bùn. Vì để sớm ngày kiếm tiền bù vào tổn thất trong khoảng thời gian này nên Chu Cảnh và Thẩm Mặc căn bản chờ không kịp tu sửa đường, chỉ có thể thật cẩn thận đánh xe đi chầm chậm.
Dù cho đã rất cẩn thận nhưng bánh xe vẫn hãm vào bùn vài lần, Chu Cảnh xuống xe đẩy từ phía sau còn Thẩm Mặc ở phía trước kéo lừa mới có thể kéo xe ra được. Cho tới khi đến được chỗ đồ tể Ngô, Chu Cảnh đã thành một thân lầy lội, chật vật bất kham, còn Thẩm Mặc lại tương phản, vẫn sạch sẽ thoải mái như lúc rời khỏi nhà.
Đồ tể Ngô nhìn thấy họ thì hỏi thăm: “Đã lâu không gặp, gần đây Chu lão đệ thế nào rồi?”
Chu Cảnh cười khổ nói: “Vì trận mưa to này mà không ít lạp xưởng nhà ta bị hư mất, đống hàng tồn xem như mất trắng cả.”
Đồ tể Ngô tựa hồ đồng cảm than thở: “Không chỉ ngươi đâu, nhà ta có một cửa hàng ở gần đây cũng tổn thất không ít. Có đều nếu Chu lão đệ đã lại tới đây, nếu ngươi có khó khăn về tiền bạc có thể ta sẽ không giúp được gì, nhưng thịt heo của ta có thể cho ngươi thiếu tiền trước, sau khi bán được lạp xưởng rồi trả cho ta cũng không sao.”
Chu Cảnh cười nói: “Tiểu đệ cảm ơn đại ca trước, trong tay tiểu đệ vẫn còn chút bạc, vẫn đủ để quay vòng vốn.”
Đồ tể Ngô gật đầu không nói nhiều nữa, hỏi: “Vẫn là quy củ cũ?”
Chu Cảnh lắc đầu nói: “Không, lần này huynh bán cho ta lượng lớn hơn nữa, ta muốn mua 100 cân thịt.”
Đồ tể Ngô giật mình, sau đó nghĩ lại có thể là do Chu Cảnh nóng lòng muốn nhanh kiếm được tiền bù vào tổn thất nên thành ra hành động bồng bột, hắn liền khuyên nhủ: “50 cân bình thường ngươi bán đã vừa đủ, nếu đột ngột tăng lượng lớn hàng chỉ sợ bán không hết đâu.”
“Không sao, trong lòng ta đã có tính toán.”
Chu Cảnh đáp lại dứt khoát, đồ tể Ngô cũng không tiện khuyên thêm, liền chuẩn bị thịt cho hắn.
Trên đường trở về Thẩm Mặc hỏi Chu Cảnh: “Cảnh ca, chúng ta mua nhiều thịt như vậy, nếu như làm lạp xưởng xong lại không bán hết trong ngày thì làm sao bây giờ? Thời tiết đang nóng bức, nhất định không thể để lâu đâu, qua ngày là đã có mùi rồi.”
Chu Cảnh lại nói: “Không chỉ lạp xưởng nhà ta tăng số lượng mà vịt cay cũng phải tăng thêm lượng lớn.”
“A?”
Chu Cảnh giải thích: “Mấy ngày nay trời mưa to đã cho tôi gợi ý, chúng ta bày quầy buôn bán thế này quá phụ thuộc vào thời tiết, thời tiết tốt thì cái gì cũng thuận lợi, một khi mưa gió bão bùng thì chúng ta ngay cả quầy cũng không bày ra được, chẳng kiếm được dù chỉ 1 văn tiền. Ta liền suy nghĩ, chúng ta không thể chỉ trông chờ vào một sạp hàng duy nhất này được mà phải tính thêm đường khác, cho dù trời đổ mưa giông thì vẫn có nguồn bán ra, không đến mức chịu trận trong nhà.”
“Có biện pháp gì mà không cần bày sạp cũng bán được vậy?”
Chu Cảnh thần bí chớp chớp mắt cười nói: “Chúng ta có thể bán sỉ cho các tửu điếm trong trấn, không cần biết tửu điếm lớn hay nhỏ, bất kể đặt nhiều hay ít, chỉ cần có người đặt thì chúng ta liền nhận đơn. Tích tiểu thành đại, chỉ cần có 7, 8 nhà chịu mua lạp xưởng vịt cay của chúng ta là đã tương đương với lượng bán ở quầy 1 ngày rồi.”
Thẩm Mặc nghe vậy thì hai mắt sáng rỡ, sao mình lại không sớm nghĩ tới cách này nhỉ? Quả nhiên là cái khó ló cái khôn.
Vì vịt cay cũng phải tăng lên lượng lớn thành phẩm nên chỉ có số vịt của Vương Phát giao thì không đủ, Chu Cảnh phải đi thu mua thêm của vài nhà nữa trong thôn. Những nhà này vốn đang mặt ủ mày ê vì mất mùa, không ngờ Chu Cảnh lại tới tận cửa ngỏ ý muốn mua toàn bộ vịt của họ, lập tức tất cả đều ngàn ân vạn tạ với hai chồng chồng Chu gia. Tuy mấy chục con vịt không đáng bao nhiêu tiền, nhưng có thể cứu vãn được chút nào hay chút ấy cũng tốt.
Ba ngày sau, quầy hàng của Chu Cảnh chính thức bán trở lại. Trận mưa này không nghi ngờ có ảnh hưởng rất lớn tới người nhà nông, mà với những người ở trấn trên không có ruộng thì trước mắt cùng lắm chỉ bớt đi vài bữa ăn vặt mà thôi, còn ảnh hưởng lâu dài thì phải tới khi thu hoạch mùa thu mới thấy rõ ràng được.
Bọn họ bày sạp không bao lâu thì đã có vài vị khách quen tìm tới.
“Đã nhiều ngày trời mưa ngươi không tới đây bán, mấy đứa con nhà ta thèm lạp xưởng sắp điên luôn rồi, ngày nào cũng la hét đòi ăn. Ta đây hết cách đành dầm mưa đi tới Vân Ký mua cho nó, nhưng lạp xưởng Vân Ký chỉ có loại nguyên vị chứ không có vị cay, mấy đứa nó cũng chẳng thiết ăn.” Phụ nhân kể lể: “Hôm mưa vừa tạnh ta đã chạy ngay tới đây tìm ngươi nhưng ngươi vẫn chưa bán lại, trở về mấy đứa lại bù lu bù loa loạn cả lên. Hôm nay ta đi mua đồ ăn vô tình nghía sang mới biết ngươi đã bán, may quá. Nè mau lấy cho ta một cân, ta mang về làm cho mấy đứa nhỏ ăn cho đỡ thèm. Tụi nó mà biết hôm nay được ăn lạp xưởng nhà ngươi không biết sẽ vui tới cỡ nào nữa.”
Thẩm Mặc lấy ra một cân lạp xưởng, nghĩ một chút lại cho thêm 2 cái đầu vịt.
“Đại tỷ là khách hàng thân thiết nhà ta, ta cho đại tỷ thêm 2 cái đầu vịt nếm thử cho mới mẻ, xem như nhận lỗi với mấy đứa nhỏ, bắt tụi nó chờ nhiều ngày như vậy không được ăn lạp xưởng.”
Hai cái vịt đầu tuy không nhiều lắm, nhưng cho đúng cách sẽ khiến người ta rất vui lòng.
Phụ nhân vui mừng cười nói với Chu Cảnh: “Tiểu phu lang này của ngươi không những xinh đẹp mà còn rất biết buôn bán nha, ngươi thật là có phúc.”
Chu Cảnh cười nói: “Có thể cưới được em ấy, đúng là ta có phúc thật.”
Thẩm Mặc bị chọc cho đỏ mặt, phụ nhân che miệng cười ha hả rời đi, Thẩm Lâm mở to mắt nhìn đại ca rồi lại quay sang nhìn Chu Cảnh, như chợt nhận ra gì đó.
Sinh ý của Chu gia rốt cuộc không tránh khỏi bị ảnh hưởng, lượng bán ra không bằng trước khi trời mưa.
“Hai người ở đây trông quầy, bán không hết cũng đừng vội, vốn buổi sáng ít người mua bán, tới trưa mới có nhiều khách hàng. Ta đi dạo qua mấy tiểu điếm trong trấn chào hàng lạp xưởng xem sao. Trưa hai người cứ ăn cơm trước không cần chờ ta, mặc kệ thế nào nhất định sẽ dẹp quầy trước khi trời tối.”
“Được anh cứ đi đi, em biết rồi.”
Chu Cảnh cõng cái sọt đi trên đường phố phồn hoa, cũng chẳng lựa chọn tửu điếm lớn hay nhỏ, trang hoàng đẹp hay không, dù sao chỉ cần là kinh doanh thức ăn hắn liền không bỏ qua.
“Chưởng quầy, nhà ta có bán lạp xưởng và vịt cay, hương vị đều rất là ngon, là đồ tốt để nhắm rượu. Ngài xem thử có muốn mua để bán ở trong quán không?”
Quán ăn này không lớn lắm, bên trong chỉ có bốn, năm cái bàn nhỏ, chủ yếu bán đồ ăn sáng, cũng là kiểu vốn ít lời mỏng. Chưởng quầy nghe Chu Cảnh tới rao hàng, nhìn cũng không thèm nhìn mà trực tiếp cự tuyệt.
Chu Cảnh không tức giận, chỉ cười nói: “Nếu sau này chưởng quầy đổi ý thì có thể tới chợ tìm ta, ta bày quầy bán ở đó.”
Ngay từ đầu Chu Cảnh đã lường được việc mang hàng đi tiếp thị thế này khẳng định sẽ không dễ dàng, cho nên vừa ra trận đã gặp trắc trở hắn cũng không nản lòng.
Đi được vài quán, hắn tới một tửu lâu khá lớn, loại tửu lâu cao cấp này thường sinh ý đều rất là tốt, lượng khách hàng ngày hầu như đã cố định, nếu có thể thành công hợp tác thì lượng hàng cung cấp còn hơn cả bán cho 5 quán ăn nhỏ cùng lúc. Có điều đầu bếp ở những chỗ lớn thế này tay nghề phi thường tốt, khả năng họ chú ý tới món ăn vặt của mình không lớn lắm.
Nhưng đã tới đây rồi, Chu Cảnh vẫn quyết định thử một lần xem sao.
“Tiểu nhị, chưởng quầy có ở đây không? Chỗ ta có chút lạp xưởng và vịt cay, có vị cay và nguyên vị, đều rất hợp để nhắm rượu, ngươi có thể giữ lại một ít để nếm thử.”
Vì đang là buổi sáng nên bên trong tửu lâu chỉ có lác đác vài bàn khách nhân đang dùng điểm tâm, tiểu nhị nhàm chán nghiêng người dựa vào quầy ỉu xìu ngáp, nghe thấy Chu Cảnh tới để chào hàng thì không kiên nhẫn phẩy phẩy tay như đuổi ruồi bọ.
“Không cần, đầu bếp của tửu lâu chúng ta đều là từ kinh thành tới, một tên nhà quê như ngươi làm sao mà so được. Cũng chẳng biết ngươi nghĩ thế nào mà dám tới tửu lâu bán thức ăn nữa.”
—-------
Chú thích:
1. Dệt hoa trên gấm: tô điểm thêm cho sự vật đẹp hơn, chỉ việc không cần thiết.
- Đưa than ngày tuyết: giúp đỡ lúc người khác gặp khó khăn.