Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 40. Bán thử

“Tiểu nhị ngươi đừng vội đuổi đi ta đi, có thể xem thức ăn nhà ta trước, nếu thấy tốt thì giữ lại, nếu không tốt ta sẽ đi.”

Tiểu nhị không kiên nhẫn xua tay: “Ngươi nói ngươi bán lạp xưởng, thế ta hỏi ngươi này, lạp xưởng nhà ngươi có ngon hơn của nhà Vân Ký nổi tiếng trấn này không? Nếu thật sự ngon như vậy thì còn cần ngươi đích thân đi chào hàng sao? Chỉ cần mở cửa hàng rồi ngồi chơi đếm tiền là được, mắc gì phải chạy xuôi chạy ngược lo liệu.”

Chu Cảnh vẫn là câu nói kia, “Lạp xưởng của Vân Ký ngon hay không ta không biết, nhưng loại của ta có vị ớt cay khẳng định không chỗ nào có, hơn nữa ta còn bán cả vịt cay, món này mà nhắm với rượu thì phải nói là tuyệt phẩm không thua gì lạp xưởng. Không phải ta khoe khoang nhưng có rất nhiều khách hàng của ta nếm thử lạp xưởng và vịt cay rồi đều nói là ngon hơn cả Vân Ký. Đương nhiên nếu tiểu nhị không tin ngươi có thể nếm thử, ta miễn phí cho ngươi.”

Tiểu nhị há miệng định phản bác gì đó thì một vị trung niên áo xanh ngồi ghế bên cạnh tò mò hỏi: “Thức ăn nhà các ngươi gọi là gì?”

Chu Cảnh không ngờ tiểu nhị không quan tâm mà ngược lại hấp dẫn được khách nhân, cái này có bị xem là tới tận nhà cướp khách không nhỉ?. Chu Cảnh ngẩng đầu nhìn nhìn tiểu nhị, thầm nghĩ nếu tiểu nhị không hài lòng thì hắn sẽ chạy lấy người, có thế nào cũng không thể ở trong quán người ta cướp mất khách người ta được.

Không ngờ tiểu nhị lại trừng mắt nói với hắn: “Hỏi ngươi kìa, trả lời đi chứ.”

Chu Cảnh nhất thời không rõ lắm ý của tiểu nhị, chỉ nghĩ gã rộng lượng không để ý nên đáp lời: “Nhà ta có bày quầy bán lạp xưởng trong chợ, tuy ta không dám nói là nhân gian mỹ vị, nhưng hương vị tuyệt đối là độc nhất vô nhị.”

Nam nhân trung niên gật đầu, “Ngươi lấy cho ta nửa cân lạp xưởng, vịt cay cũng tùy tiện lấy một ít để ta nếm thử xem.”

“Được.”

Chu Cảnh quan sát thấy ông ta ăn mặc không tầm thường, thái độ tiểu nhị lại càng thêm cung kính liền biết thân phận người này không giàu thì quý, ngay cả tiểu nhị cũng không dám đắc tội. Nếu không chỉ bằng việc hắn tới tửu lâu nhà người ta chào hàng rồi cướp luôn khách thì việc buôn bán này nhất định không thành rồi.

Chu Cảnh lấy cho nam tử trung niên mỗi vị lạp xưởng một ít, vịt cay thì lấy phần cổ, chân, đầu và mề, thậm chí cả khoai tây lát và rong biển sấy cũng tặng mỗi thứ một chút. Nam tử trung niên tựa hồ rất có hứng thú với những món ăn có vị cay, miếng đầu tiên đã ăn thử lạp xưởng cay.

Lạp xưởng cay này là loại thức ăn kén thực khách, người ăn cay được chẳng những không thấy khó chịu mà ngược lại không cay không vui, còn người không ăn được cay chỉ cần nếm chút ít thôi cũng có thể tu cả bình nước.

Hiển nhiên nam tử trung niên là loại người đầu tiên, ông ta rất tận hưởng hương vị cay tê tái đầu lưỡi, ăn vào vài miếng lạp xưởng mà không như những người khác hít hà xuýt xoa, vẫn có thể thản nhiên thoải mái mà nhấp nháp hương vị.

Chu Cảnh lấy ra tất cả các món ăn mà hắn có, nam nhân kia từng món từng món nếm thử hết.

“Ngài thật biết ăn cay, rất nhiều khách hàng của ta lần đầu tiên nếm thử lạp xưởng và vịt cay đều bị cay đến thất thố.”

Nam nhân trung niên nam không tỏ ý kiến, chỉ cười nhẹ.

“Thức ăn này của ngươi bán thế nào?”

“Lạp xưởng 20 văn một cân, vịt cay thì phải xem ngài muốn mua phần nào, mỗi phần sẽ có một giá khác nhau……”

Chu Cảnh còn chưa nói xong đã bị tiểu nhị đánh gãy.

“Đây là chưởng quầy nhà ta, họ Thái, nếu ngươi thật sự muốn bàn chuyện hợp tác thì đừng có nói thách.”

Chu Cảnh lập tức xin lỗi: “Là ta có mắt không thấy Thái Sơn, không nhận ra là Thái chưởng quầy, còn tưởng rằng là lão gia nhà phú hộ nào đó.”

Thái chưởng quầy cũng không để trong lòng, tùy ý xua tay nói: “Không sao.”

Chu Cảnh nói: “Thái chưởng quầy đã tự mình ăn thử, hẳn là biết hương vị của nhà ta tuyệt đối không tệ, hương vị đặc biệt không đâu có này đã là một điểm cộng lớn, phối hợp để nhắm rượu là hoàn hảo. Nếu ngài không ngại thì có thể giữ lại, nhà ta có thể cho bán thử.”

“Bán thử?”

“Đúng vậy, bán thử.” Chu Cảnh giải thích: “Thái chưởng quầy có thể căn cứ vào lượng tiêu thụ của tửu lâu tính xem một ngày đại khái bán được bao nhiêu, ta có thể cung cấp trước cho ngài đúng số lượng đó. Bán thử tính chu kỳ 3 ngày, tức là 3 ngày đầu ngài không cần bỏ ra một văn tiền nào cả chỉ việc bán thôi, bán được bao nhiêu thì kết toán cho ta bấy nhiêu, nếu còn dư lại không bán được thì trả hàng cho ta. Chỉ cần còn lại hàng, bán không được bị hỏng cũng không sao, đừng vì nguyên nhân gì khác mà ném đi rồi không trả tiền cho ta là được.”

Chuyện này đối với tửu lâu mà nói chính là kiếm lời ba ngày mà không cần lo lỗ vốn. Trong 3 ngày này thức ăn có được hoan nghênh hay không cũng đủ chứng minh rồi.

Thái chưởng quầy nói: “Ngươi rất có lòng tin với thức ăn nhà mình nhỉ.”

Chu Cảnh cũng không khách khí, trực tiếp liền gật đầu xác nhận: “Thức ăn nhà ta là làm bằng phương pháp độc môn bí truyền, chưa nói cái khác chỉ riêng hay hương vị đặc biệt là cay và ngũ vị hương thì Vân Ký đã không so được rồi, có thể xem như độc nhất vô nhị ở trấn trên. Nếu Thái chưởng quầy thật sự muốn hợp tác làm ăn thì ta sẽ không nói thách, lạp xưởng 18 văn một cân, đầu vịt 10 văn một cân… Rong biển sấy và khoai tây lát là món nhắm rượu, vốn ít lời mỏng nên tính 4 văn một cân.”

“Ngài có thể giữ lại một ít bán thử, nếu thuận lợi thì chúng ta sẽ ký hiệp ước lâu dài, nếu bán không được vậy tổn thất đều là của ta, tửu lâu của ngài 1 văn cũng không mất.”

Thái chưởng quầy nói thẳng: “Loại làm ăn không sợ lỗ thế này tất nhiên ta không chê. Ba loại lạp xưởng lấy cho ta mỗi loại 5 cân, vịt cay mỗi phần 3 cân, rong biển sấy và khoai tây lát cho ta 2 cân, ta bán thử vài ngày xem sao. Nhưng mà chúng ta cần giao kèo trước, nếu ngươi đã cung cấp thức ăn cho ta thì không được bán cho các tửu lâu quán ăn khác nữa.”

Chu Cảnh biết các tửu lâu cũng quan trọng việc độc quyền, nhưng cái hắn muốn không phải là độc quyền mà là đẩy mạnh số lượng, tức là biến tất cả tửu lâu quán ăn đều trở thành nhà phân phối của hắn. Phương pháp này thực hiện được thì với số lượng quán ăn lớn bé đầy trấn, chỉ cần 1/10 chịu mua hàng của hắn thì lượng tiêu thụ sẽ rất là khả quan.

Chu Cảnh khó xử nói: “Thái chưởng quầy, cái này chỉ sợ không được đâu. Trên đường ta tới đây đã có mấy nhà đồng ý ký hiệp ước buôn bán lâu dài với ta rồi.”

Thái chưởng quầy theo bản năng hỏi ra: “Những nhà nào?”

“Cái này thứ cho ta không tiện nói, nhưng ta có thể tiết lộ cho ngài đều là mấy tửu lâu không nhỏ, trong đó có vài nhà sinh ý cũng tương đương với ngài. Lời này ta không dám nói dối vì thức ăn bán ra giấu không được, có phải hay không sớm muộn gì ngài cũng biết, cụ thể nhà nào tới đó ngài sẽ nghe ngóng được thôi. Chỉ là nếu từ miệng ta nói ra sẽ không hay lắm.”

Thật ra căn bản làm gì có tửu lâu nào, Chu Cảnh nói như vậy chẳng qua là ngầm ẩn ý với Thái chưởng quầy rằng thức ăn nhà mình rất được hoan nghênh, nhà khác đều đã hợp tác rồi, nếu không muốn sinh ý của mình đi sau thời đại thì nhanh chóng quyết định đi thôi. Còn về mấy tửu khác, hắn sẽ đi tới đó dùng danh nghĩa đã hợp tác với Khách Lai cư để chào hàng, tuy không chắc tất cả sẽ đồng ý nhưng những nhà có quan hệ cạnh tranh với nhau nhất định sẽ giữ hàng lại bán thử.

Bởi vì Chu Cảnh nói quá mức chân thành nên Thái chưởng quầy thật sự cho rằng chưa gì mình đã có vài đối thủ cạnh tranh, trong lòng đang rà soát một lượt mấy nhà đối thủ của mình. Nếu đám cáo già đó đã có hàng mà nhà mình không có vậy chẳng phải sẽ thua thiệt hay sao.

Thái chưởng quầy rối rắm một hồi rồi quyết định: “Vậy được rồi, ngươi cứ để lại một chút hàng để ta bán thử xem.”

“Được, để ta lấy cho ngài.” Chu Cảnh đi theo tiểu nhị qua một bên giao thức ăn, thật sự 1 văn tiền cũng không lấy.

“Thái chưởng quầy, ngài tới xem hàng đi để bày bán. Ngày mai giờ này ta sẽ tới, ngài bán được bao nhiêu thì thanh toán cho ta bấy nhiêu, nếu không bán được, chỉ cần còn hàng tồn dù hư rồi cũng có thể trả lại cho ta.”

Chu Cảnh ra khỏi tửu lâu thì sọt đã nhẹ hơn phân nửa, hắn rất là vui sướиɠ huýt sáo rời đi, tranh thủ tới chào hàng vào chỗ nữa.

Chỉ cần có người lộ ra chút hứng thú thì Chu Cảnh liền đưa ra cách bán thử, có rất nhiều tửu lâu cảm thấy phương pháp này vừa thú vị vừa độc đáo, có thể thử nghiệm mà không sợ bị lỗ nên đa phần đều đồng ý giữ hàng.

Chu Cảnh cũng không phải mù quáng mà tửu lâu quán ăn nào đồng ý bán thử muốn lấy bao nhiêu hàng hắn cũng đưa bấy nhiêu hàng, hắn căn cứ vào quy mô quán và lưu lượng khách để phán đoán lượng tiêu thụ, sau đó hai bên định ra một con số phù hợp nhất.

Có chiêu bài hợp tác được với Khách Lai cư này mặc kệ là tửu lâu lớn hay quán ăn nhỏ đều có tác dụng rất tốt. Lúc sáng Chu Cảnh mang đi 50 cân lạp xưởng và 20 cân vịt cay không đủ bán không nói, còn thiếu của một tửu lâu lớn 10 cân lạp xưởng. Tửu lâu này vừa lúc nằm đối diện Khách Lai cư, vừa nghe bên kia đã đặt hàng liền không nói hai lời lập tức ước định luôn.

Lúc Chu Cảnh trở về chợ thì chợ trưa vừa tan, trên quầy vừa vặn còn lại 13 cân lạp xưởng.

“Đừng bán nữa, vừa lúc ta còn giao thiếu của một tửu lâu 10 cân lạp xưởng, chúng ta cứ mang hết tới cho họ đi.”

“Anh, anh đã bán hết luôn rồi?” Thẩm Mặc không ngờ việc chào hàng tận nơi lại thuận lợi như vậy. Cậu vốn nghĩ tửu lâu là nơi buôn bán thức ăn cũng sẽ biết làm mấy thứ này, đâu cần thiết phải mua hàng của nhà mình, tự họ làm không được sao?

Chu Cảnh cười gật đầu, “Đúng vậy, đều bán hết rồi.”

Thẩm Lâm hưng phấn nhảy cẫng lên mặt mày đỏ bừng, “Huynh bán theo giá ở chợ hay bán giá sỉ vậy?”

“Cái này…… chắc là giá sỉ đi.”

Thẩm Mặc nghi hoặc: “Cái gì mà chắc là? Chẳng lẽ còn bán cả hai giá?”

“Không phải, tôi mới chỉ cho người ta bán thử thôi, chưa thu đồng tiền nào cả. Ngày mai để xem họ bán được bao nhiêu rồi mới thanh toán.”

“Cái gì?” Lần đầu tiên Thẩm Mặc hoài nghi Chu Cảnh, cậu nhìn Chu Cảnh như kẻ thần kinh: “Nếu bọn họ không bán được chút nào vậy chẳng phải chúng ta sẽ lỗ nặng sao?”

“Lý thuyết là vậy, có điều em tin tôi đi, tuyệt đối không đến nỗi bán không được gì đâu!”

“Nhưng nếu chỉ bán được một ít thì sao, số còn lại không phải chúng ta vẫn phải chịu lỗ à? Mối làm ăn này trừ phi họ có thể bán sạch nếu không tổn thất đều là của chúng ta!”

Mặc kệ thế nào Thẩm Mặc vẫn cảm thấy đây là một chủ ý ngu ngốc, 10 cân lạp xưởng đưa cho tửu lâu bán thử cậu không muốn giao.

Chu Cảnh chắc như đinh đóng cột bảo đảm: “Nếu ngày mai ta chúng ta không thu hồi được vốn thì sẽ ngưng cho bán thử.”

Lúc này Thẩm Mặc mới gật đầu đồng ý.

Đi tới trước sạp của đồ tể Ngô, đồ tể Ngô thấy hai huynh đệ Thẩm gia ủ rũ như hai trái cà phơi sương liền hỏi thăm: “Chu gia phu lang và Thẩm tiểu đệ làm sao vậy, sao mặt ủ mày ê thế? Mấy ngày nay Chu Cảnh gia tăng gấp đôi lượng thịt mua ở chỗ ta, vậy mà hôm nay các người lại thu quầy sớm như vậy hẳn là đã bán hết rồi đi, sao vẫn không cao hứng?”

Vừa nhắc tới Thẩm Mặc liền tức giận.

“Cũng không phải bán hết, mà là Cảnh ca cho người ta 3 ngày bán thử, tương đương với bán ký gửi thức ăn ở tửu lâu. Bọn họ bán được bao nhiêu thì thanh toán bấy nhiêu cho chúng ta, không bán được đều có thể trả hàng lại.”

Không ngờ đồ tể Ngô lại khen: “Ý tưởng này của Chu lão đệ thật độc đáo, ba ngày đầu có thể chưa thấy hiệu quả, nhưng dùng cách này hấp dẫn khách hàng lấy hàng, sau đó biết lạp xưởng vịt cay nhà các ngươi dễ bán rồi thì lợi nhuận sau này sẽ phi thường lớn.”

--------Editor vừa bị tai nạn nên chap sẽ ra chậm hơn chút nha mn