Thẩm Đại Nương biết sau chuyện hôm nay sợ là Chu gia sẽ không hài lòng với nhà bà, nhất thời có chút bực mình vì tự dưng bị quỷ ám mà nghe theo lời xúi giục của Vương Phát.
Bà ta ủ rũ về đến nhà, Vương Đại Lực thấy sắc mặt mẹ mình không ổn lắm liền khẩn trương hỏi: “Mẹ làm sao vậy, có phải Chu Cảnh thật sự lỗ hết tiền không thể thu mua vịt của chúng ta nữa không? Vậy phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Đại Nương lắc đầu đáp: “Không phải, Chu gia có tiền, không thiếu chút bạc vụn mua vịt của chúng ta đâu.”
Vương Đại Lực khó hiểu hỏi: “Vậy sao mẹ còn mặt ủ mày ê làm gì?”
“Chính là vì nhà hắn không thiếu chút tiền ấy nên mẹ mới sầu đây. Con có nghĩ tới không, chuyện hôm nay ầm ĩ như vậy Chu Cảnh sao có thể nhịn xuống cục tức này. Ngay cả nhạc phụ hắn đánh phu lang hắn vài cái mà còn bị trả thù, làm gì có chuyện lại để yên cho người ngoài chứ?”
Nghĩ tới đây Vương Đại Lực cũng phát sầu.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Con vì dành thời gian chăm vịt mà bỏ cả việc ở trấn trên, thu nhập nhà ta trông chờ hoàn toàn vào mối làm ăn này, chứ hoa màu năm nay coi như bỏ phần lớn rồi!”
“Để mẹ nghĩ đã, sẽ có cách thôi.” Thẩm Đại Nương lẩm bẩm vài tiếng rồi lâm vào suy nghĩ. Lát sau bà ta như sực tỉnh, ánh mắt bất tri bất giác đặt lên người Vương Đại Lực, nhìn con trai trong đầu đột nhiên hiện lên ý tưởng, liền mỉm cười vỗ tay.
Vương Đại Lực bị mẹ hắn nhìn đến nổi da gà.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Thẩm Đại Nương vui sướиɠ mà ôm chầm lấy con trai, cười ha ha nói: “Mẹ sao lại không nhớ tới chứ, sao lại quên được nhỉ… Con à, con chính là tấm bùa hộ mạng lớn nhất của nhà ta đó, nhà người khác làm sao so được với nhà mình!”
Vương Đại Lực ngơ ngác chỉ vào chóp mũi mình, “Con?”
“Đúng vậy, chính là con!” Thẩm Đại Nương kiên định nói: “Nếu người đến Chu gia hòa giải là con thì hoàn toàn không giống người khác, Chu gia không phải có ý gả Thâm Lâm cho con sao, chúng ta liền thuận theo họ hỏi cưới Thẩm Lâm. Chỉ cần nó thành người nhà ta thì tất cả chuyện xưa cũ đều sẽ tan thành mây khói. Thẩm Mặc thương Thẩm Lâm như vậy, một tay nuôi nó khôn lớn, Chu Cảnh lại là một hán tử thương phu lang như con, Thẩm Mặc không cho hắn truy cứu hắn nhất định sẽ không truy cứu, cho nên tình cảnh nhà chúng ta không giống với nhà khác.”
Vương Đại Lực nghe mẹ hắn nói có lý cũng yên lòng.
Có được tầng đảm bảo này, Thẩm Đại Nương càng nhìn con trai mình càng thấy vừa mắt.
Bà ta cười ha hả: “Nói cho cùng là con trai ta ưu tú, nếu không nhà ta sẽ vì mẹ nhất thời đầu óc mụ mị mà mất đi cơ hội làm ăn tốt. Đại Lực à, thiệt thòi cho con rồi! Chờ mưa ngớt rồi mẹ sẽ đi tìm bà mai tới cửa dạm hỏi, đỡ cho đêm dài lắm mộng.”
“Đều nghe mẹ.”
—--
Vương Phát sau khi mang vịt về nhà cũng sợ đêm dài lắm mộng sinh ra biến cố khác, lỡ đâu Chu Cảnh lại tìm lỗ hổng nào đó mà thoái thác không mua vịt nhà gã nữa nên nhanh chóng lùa vịt vào nhà, bảo vợ nhóm lửa lên hơ cho khô lông vịt.
Tuy bên ngoài trời mưa rất to nhưng bây giờ đang là mùa hè, ở trong phòng nhóm lửa mà không được mở cửa sổ khiến cho cả nhà đều nóng đến mồ hôi đầy đầu, có điều đúng là vịt rất mau khô lông. Sau khi hơ khô xong Vương Phát bảo đám con trai mang sọt đã được che chắn cẩn thận đến bỏ vịt vào trong, lại phủ áo tơi lên trên che đến kín mít, người mắc mưa cũng chẳng màng mà chạy đến Chu gia ngay lúc trời tối.
Lần này Chu gia không làm khó bọn họ nữa, 16 con vịt tính 11 văn một cân, tổng cộng là 704 văn. Lúc Vương Phát nhận được tiền tới tay thì vui vẻ đếm đi đếm lại, cười đến không khép miệng được, dường như bao nhiêu không vui trước đó đều đã quên hết.
“Chu đương gia vậy chúng ta về nhé, lứa vịt lần sau nhất định sẽ đúng hạn giao cho ngươi.”
Lúc này Chu Cảnh lại lên tiếng: “Cái này không cần đâu, đám vịt đó của nhà Vương đại thúc vẫn là tìm người mua khác đi!”
Tiền trong tay còn chưa cầm nóng thì tâm Vương Phát đã phát lạnh.
Gã lắp bắp nói: “Ngươi dám, chúng ta đã có khế ước giấy trắng mực đen, ngươi…… Ngươi dựa vào đâu mà không mua lứa vịt sau của nhà ta? Đám vịt con nhà ta là bỏ vốn một lượng bạc để mua đó.”
Lần này Chu Cảnh chỉ cười ôn hòa như xuân về hoa nở, nhưng lời nói vào tai Vương Phát lại cực kỳ tàn nhẫn.
“Vương Phát, trong khế ước đã viết rõ ràng, chúng ta nghiệm thu theo kỳ, ông cung cấp lứa vịt đầu tiên nếu ta vừa lòng thì ông mới có thể tiếp tục cung cấp lứa thứ hai. Nhưng nếu ta không hài lòng thì ngay sau khi nghiệm thu lứa đầu sẽ báo luôn để ông không cần cung cấp tiếp nữa, mà theo đó hiệp ước giữa chúng ta cũng chấm dứt. Điều này lúc trước ông không những đồng ý mà còn rất tán thành, cảm thấy nếu nói trước như vậy thì nhà các người sẽ không cần lo tổn thất khi chưa chắc chắn có thể bán, đẹp cả đôi đường.”
“Bây giờ ta căn cứ theo khế ước, sau khi nghiệm thu lứa đầu tiên nói cho ông, vịt nhà ông ta không hài lòng cho nên không cần nuôi lứa sau nữa. Còn việc ông tự quyết định mua trước vịt con thì không liên quan tới ta, tổn thất này ông tự làm tự chịu.”
“Ngươi, Chu Cảnh ngươi không thể như vậy!” Vương Phát ngẩn người, ngã ngồi xuống đất, gã nhớ lại đúng là trong khế ước có quy định. Nhưng trước đó nhà gã vì kịp tới ngày giao vịt nên đã tự quyết định mà không xem trọng điều khoản này, chỉ nghĩ mới ký xong khế ước, chỉ cần nhà mình nuôi tốt thì Chu Cảnh không có lý do không thu mua.
“Nhà ta đã bỏ ra 1 lượng tiền vốn, nếu ngươi không mua thì bạc của ta làm sao bây giờ?”
“Vương đại thúc, cái này ông không cần nói với ta, nhà ta chỉ làm ăn buôn bán nhỏ chứ không phải từ thiện, nhà ông đầu tư nuôi vịt thua lỗ muốn ta bồi thường, vậy tổn thất của ta thì phải bắt đền ai? Như lời ông đã nói, chính vì tờ khế ước này mà các người mới có thể tới đây ăn vạ, vậy giờ ta cũng nhờ tờ khế ước này mà rũ bỏ liên can với các người.”
“Chu Cảnh… không, Chu đương gia, ngươi không thể như vậy, mọi người đều là hương thân phụ lão, ngươi không thể thấy chết không cứu! Năm nay hòa màu ngoài ruộng đã không thể trông cậy, bây giờ nếu ngươi còn không mua vịt của ta nữa thì nhà ta làm sao qua khỏi mùa đông đây! Ngươi xem như làm chuyện tốt chiếu cố cho nhà ta với, ta xin đảm bảo từ nay về sau sẽ thành thành thật thật cung cấp vịt cho ngươi, tuyệt đối không dám sinh tâm tư khác.”
“Không dám.” Chu Cảnh lạnh nhạt nói: “Vương đại thúc nói không trông cậy được hoa màu sợ là không chỉ có một nhà ông đâu, trong thôn năm nay có ai mà ngoại lệ? Nếu nói như ông thì ta đều phải giúp hết sao, có phải ta nên đập nồi bán sắt, bán luôn cả ngôi nhà mới xây này hay không?”
“Ta không phải muốn ngươi giúp hết, nhưng có quan hệ khế ước này ngươi có thể nể tình mà giúp đỡ một tay.”
“Đúng là ta có thể, có điều Vương đại thúc dựa vào đâu cho rằng ta sẽ giúp ông? Bằng vào việc ông cường ngạnh ngang ngược, tính kế ta sao?” Chu Cảnh chỉ vào cổng lớn nói: “Mưa lớn thứ cho không tiễn được, mời về.”
Vương Phát còn đang định khóc lóc ầm ĩ cầu xin, may mà mấy đứa con trai của gã còn biết liêm sỉ, hiểu rõ việc này là do nhà bọn họ không có đạo nghĩa trước, lại thêm khế ước giấy trắng mực đen rành rành, dù thế nào cũng không thể chiếm lý. Nếu lỡ như chọc cho Chu Cảnh nóng nảy lên, nói không chừng việc này không thể kết thúc đơn giản như vậy, dù gì vết xe đổ của Thẩm lão cha vẫn còn sừng sững ở đó.
Vợ Vương Phát có thế nào cũng không ngờ chuyện lại ra nông nỗi này, cái nên có đã lấy được nhưng cái không nên mất đã mất đi. Nghĩ đến tiền lấy vợ của đứa con trai thứ ba sắp mất trắng, bà đảo trắng mắt rồi hôn mê bất tỉnh tại chỗ.