Vương ngây ngẩn cả người, hơi giật mình nói: “Thím, lúc cùng tới đây thím đâu có nói vậy!”
Thẩm Đại Nương quả quyết cãi: “Vương Phát, lời này của ngươi không đúng rồi, lúc tới đây ta đã nói gì chứ, ta cái gì cũng chưa nói, chỉ đáp ứng cùng đi thôi. Ngươi thử nói xem ta đã nói gì khác nào?”
Vương phát cẩn thận ngẫm nghĩ, đúng Thẩm Đại Nương lúc đó không kích động như bọn họ, nhưng thái độ rõ ràng là ngầm đồng ý, sao đảo mắt lại thành bà ta tới đây để khuyên giải?
Vương Phát ngẩng đầu lên liền thấy Chu Cảnh đứng đối diện lạnh lùng nhìn gã, biểu tình châm chọc mang theo trào phúng, gã há miệng tựa hồ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng một chữ cũng không thốt ra được.
Việc đã đến nước này gã xem như hoàn toàn đắc tội người ta, như vậy số tiền này nhất định phải lấy được, đây chính là tiền cứu mạng già trẻ lớn bé cả nhà gã.
“Mặc kệ thế nào Chu Cảnh ngươi nhất định không thể bội tín, ta đã có khế ước trong tay, số tiền này ngươi nhất định phải ra……” Vương Phát dứt khoát bình vỡ thì cho nát luôn.
Chu Cảnh cười lạnh nói: “Chu Cảnh ta từ lúc làm ăn buôn bán tới nay luôn đặt nặng hai chữ uy tín, hôm nay ngươi tới còn không phải là vì muốn ta thu mua vịt sao! Được, hôm nay cũng tới ngày nghiệm thu rồi!”
Chu Cảnh xoay người vỗ vỗ vai Thẩm Mặc, dùng ngữ khí ôn nhu khác hẳn với kiểu đối chọi gay gắt với Vương Phát nói: “Em vào lấy bạc đi!”
Thẩm Mặc gật đầu, xoay người vào trong nhà.
“Khế ước đã quy định, các người phải mang vịt tới nhà ta, bây giờ vịt còn chưa thấy dựa vào đâu ta phải đưa tiền?”
Vương Phát không ngờ có thể thuận lợi đòi được tiền như vậy, trong lòng thầm vui vẻ lập tức nói: “Bây giờ ta về mang vịt tới ngay.”
Chu Cảnh không bày tỏ ý kiến, nhìn gã vui tươi hớn hở rời đi, trong lòng cười lạnh.
“Còn mấy vị, xin lỗi ta không tiện giữ lại.”
Lưu Vĩ thấy biểu ca đòi được tiền mà mình lại chẳng thu hoạch được gì liền nóng nảy, gã cũng hiểu chuyện đã tới nước này nếu như không đòi được gì chỉ sợ sau này Chu Cảnh sẽ giở trò, khi đó gã sẽ khó lòng phòng bị. So với bị động bị tính kế, còn không bằng tiên hạ thủ vi cường.
“Chu Cảnh, còn vịt nhà ta xử lý thế nào ngươi chưa nói đâu?”
“Xử lý như thế nào? Lưu Vĩ tuy ngươi không biết chữ nhưng lúc trước ký kết khế ước không chỉ có người thứ ba làm chứng mà ta còn cố ý đọc lên cho ngươi nghe, trên khế ước quy định rõ ràng chỉ thu mua khi vịt đủ lớn hoặc tới ngày nghiệm thu, bây giờ vịt nhà ngươi đã lớn hay đã tới ngày rồi?” Chu Cảnh hỏi đầy miệt thị: “Ngươi muốn làm việc theo khế ước, vậy chúng ta cứ căn cứ vào khế ước mà làm. Nếu chưa có điều kiện gì để giao vịt thì ngươi tới chỗ này giương nanh múa vuốt làm gì!”
Lưu Vĩ bị nói cho choáng váng, sao gã lại quên mất điều này nhỉ? Nhà gã và biểu ca cùng đi mua vịt con, nhưng khác là nhà gã không có vịt nuôi sẵn như biểu ca. Đám vịt nhà biểu ca đã nuôi từ trước khi Chu gia buôn bán, nên vừa ký khế ước xong qua mấy ngày là có thể giao luôn được.
Còn nhà gã thì sao? Đám vịt con kia vẫn còn lắc lư chờ ăn chờ lớn, bây giờ lấy đâu ra mà giao!
“Lưu vĩ, ta khuyên ngươi trước khi làm việc gì thì nên động não một chút, đừng có bị người khác kích động liền chạy đi làm chim đầu đàn, kết quả chỗ tốt lấy không được, ngược lại còn bị ná bắn phải.”
Lưu Vĩ tựa hồ nghĩ đã xé rách da mặt thì không có gì phải cả nể nữa, gã bất chấp tất cả tuyên bố xanh rờn: “Chu Cảnh, mặc kệ ngươi nói cái gì ta cũng không sợ đâu, chỉ cần ta có khế ước trong tay thì người phải ngoan ngoãn mà giao tiền ra.”
Chu Cảnh ý vị thâm trường: “Vậy sao?”
Vương Phát đi nhanh trở lại cũng nhanh, mấy đứa con trai của gã đều đi theo xách vịt tới. Đám vịt bị trói chân xách ngược trong tay mấy hán tử, mưa xối ướt người khiến chúng liên tục kêu quạc quạc.
Vương Phát đi tới góc sân ra hiệu cho đám con trai để vịt xuống.
“Ta đã mang tới rồi.”
“Tốt.” Chu Cảnh vừa lòng gật đầu, lại đột nhiên chuyển trọng tâm. “Vương Phát, theo lý thuyết ông đã giao tới thì ta nên đưa tiền, nhưng không phải ta không muốn trả tiền mà là vịt của ông bị nước mưa thấm ướt lông, đứa ngốc cũng biết như vậy vịt sẽ nặng hơn rất nhiều. Buôn bán như vậy đâu có công bằng!”
Vương Phát hoàn toàn không nghĩ tới điều này, nghe Chu Cảnh đồng ý trả tiền mua vịt thì vui quá mà quên hết tất cả. Nhưng hiện tại vịt nhẹp nhất định nặng hơn bình thường, cân lúc này ngay cả chính gã cũng biết không khả năng.
Thẩm Mặc đã sớm lấy bạc ra, lẳng lặng đứng phía sau Chu Cảnh, nhìn đám người Vương Phát chỉ thấy trong lòng hả hê. Trước giờ bị người khác ức hϊếp cậu không thể phản kháng, chỉ có thể cúi đầu thoái nhượng. Bây giờ trong nhà đã có Chu Cảnh, cậu không cần phải nhịn xuống uất ức nữa.
Thẩm Mặc cố ý mở túi tiền ra huơ huơ trước mặt đám người, sợ họ nhìn không thấy còn móc ra nén bạc 10 lượng giơ lên.
“Các người xem đi, nhà ta không phải không có bạc, chỉ cần một nén này thôi đã đủ trả tiền vịt của tất cả các người, nhưng điều đó không có nghĩa là nhà ta xem tiền như rác, tự dưng không đâu cho không các người khoản chênh lệch này. Cho nên Vương Phát, nếu ông muốn lấy tiền thì tự nghĩ cách làm lông vịt khô lại đi, tới lúc đó 1 văn chúng ta cũng sẽ không trả thiếu.”
Yêu cầu này rất hợp lý, Vương Phát hoàn toàn không cãi được, nhưng nếu muốn gã mang vịt trở về, đến lúc mang tới lại vẫn sẽ bị mưa xối cho ướt.
“Ngươi có thể đem vịt mang vào nhà ngươi để chờ lông khô sau đó mới cân, chúng ta cũng đi vào cùng chờ.”
“Ông nằm mơ đi!” Thẩm Lâm bén nhọn mỉa mai: “Nhà ta tốn nhiều bạc để xây khang trang xinh đẹp như vậy là để cho ông phơi vịt à! Không nói cái khác, vịt nhà ông đi vào phóng uế trong nhà ta thì làm sao bây giờ? Đây cũng không phải gian nhà phổ thông rách nát mà không để ý tới vệ sinh sạch sẽ. Ông mở to hai mắt mà nhìn đi, chính là vì ngại mùi xú uế nên nhà ta dù lớn như vậy mà không hề nuôi con gà con vịt nào đó!” Nói xong còn ra dáng bịt mũi lại lùi về sau như ngại mùi hôi thối thật.
Thật ra làm gì có chuyện Thẩm Lâm không thích nuôi gà vịt, ngược lại cậu nhóc yêu muốn chết ấy chứ, trong mắt cậu mấy bé gà vịt đó chính là tiền là thịt, trước đây mà thấy hai mắt đều tỏa sáng hâm mộ nhìn, bây giờ nói ra lời trái lương tâm hoàn toàn là để hả giận mà thôi. Quả nhiên Vương Phát vừa nghe thì mặt đã tức tới tím tái.
Thẩm Mặc nhịn cười, cảm thấy biểu hiện của tiểu đệ thật không tồi, bữa tối phải cho đệ ấy thêm một cái chân vịt mới được.
“Vậy ngươi muốn chúng ta làm sao bây giờ?” Vương Phát nổi cáu hừ hừ hỏi.
“Đó là chuyện của ông, không liên quan tới ta. Theo khế ước thì ta chỉ việc ngồi trong nhà mua vịt, chuyện khác chính là trách nhiệm của ông. Đừng quên khế ước đã quy định, nếu các người không thể đúng hạn giao hàng thì ta có quyền đơn phương chấm dứt thỏa thuận này.”
Vương Phát kích động hét lớn: “Chúng ta sẽ đúng hạn giao hàng, ngươi cứ chờ đi!”
Gã bảo mấy đứa con trai lại xách vịt trở về. Lưu Vĩ vì chưa tới kỳ hạn giao vịt, đám vịt nhà gã vẫn còn chỉ bằng nắm tay nên không còn lý do vô cớ gây rối, chỉ đành cúp đuôi đi theo.
Còn lại Thẩm Đại Nương tựa hồ có chuyện muốn nói, Chu Cảnh lại giơ tay ra ngăn lại.
“Thẩm Đại Nương, trời mưa đường trơn, thứ cho ta không thể tiếp đãi, mời về đi thôi.”
Chờ đám người gây rối đều đi rồi, Thẩm Mặc mới khó chịu nói: “Cảnh ca, bọn họ thật là không có đạo nghĩa, cục tức này chúng ta không thể cứ vậy mà nhịn xuống được. Chúng ta rõ ràng là có ý tốt muốn nâng đỡ họ, bọn họ lại xem chúng ta thành cọng rơm cứu mạng, ôm tâm tình đồng quy vu tận nhẫn tâm muốn hy sinh chúng ta để họ được sống.”
Chu Cảnh khoác cho cậu một tấm áo choàng sạch, cười nói: “Có tôi ở đây nhất định sẽ không để ai muốn ức hϊếp thì ức hϊếp, bọn họ không phải muốn làm việc theo khế ước sao, vậy chúng ta cứ theo đó mà làm. Tôi muốn cho đám người đó biết, tôi nếu có thể nâng đỡ họ lên thì cũng có thể đạp họ xuống lại.”