Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 37. Nhà dột còn gặp trời mưa (2)

Vợ Vương Phát là Triệu thị nhìn đám vịt mà thở ngắn than dài.

“Bây giờ Chu Cảnh làm ăn với mấy nhà trong thôn, lại nói trong nhà hắn cũng còn tồn không ít hàng hóa, lần này khẳng định là thua lỗ không ít đâu, cũng không biết chờ tạnh mưa rồi còn vốn mà buôn bán hay không. Nếu hắn không còn bạc để mà thu vịt nhà ta thì làm sao bây giờ? Tiền vốn mua đám vịt con này là có cả tiền lấy vợ của lão tam nhà ta, nếu lỗ rồi chúng ta làm sao nhìn mặt con trai đây!” Triệu thị vừa nói hai mắt vừa đỏ lên: “Năm nay lại đổ mưa to như vậy, ông trời không cho chén cơm kiếm sống, hai tầng áp lực thế này chúng ta sao chịu nổi chứ, còn không phải bức chết nhà ta sao! Huhu sao số tôi khổ thế này… Chưa được hưởng ngày lành nào, vất vả lắm mới thấy khởi sắc lên đôi chút lại xảy ra tai vạ.”

Vương Phát cũng sầu thúi ruột, mới chỉ qua mấy ngày mà tóc bạc của gã đã thêm không ít rồi.

Hoa màu ngoài ruộng khẳng định không thể trông chờ được, dù bây giờ tạnh mưa thì thu hoạch cũng chẳng được bao nhiêu nữa, con đường sống duy nhất là Chu gia. Nếu Chu gia chịu thu vịt của nhà họ thì mùa đông này sẽ vượt qua được, nếu nuôi tốt thì giao xong khoảng 2 lứa rồi sẽ bù vào được khoản lỗ của hoa màu. Nhưng nếu Chu gia đổi ý không thu, như vậy một nhà già trẻ lớn bé 9 miệng ăn của họ làm sao mà sống đây?

Vương phát cắn răng, dứt khoát quyết định..

“Chuyện tới bước này, chúng ta cũng là bất đắc dĩ thôi, đám vịt này Chu gia muốn thu thì tốt mà không muốn cũng phải thu, tuyệt đối không được đổi ý. Đi, chúng ta đi tới các nhà trong thôn một chuyến, ta cũng không tin người khác thấy Chu gia đi gõ cửa từng nhà bán đổ bán tháo lạp xưởng, rõ ràng là hắn lỗ nhiều như vậy mà không lo cho đám vịt trong tay mình. Mọi người cùng kéo nhau tới đó, Chu Cảnh cũng không thể qua loa mà không cho ta câu trả lời!”

Vương Phát đội mưa đi tới mấy nhà cùng ký khế ước hỏi thăm, trong đó có hai nhà không muốn đi cùng. Một lứa vịt nuôi cần 4 tháng, mà họ lại ký khế ước trễ hơn nên lúc này ngay cả vịt con còn chưa mua về, nếu đã chưa bỏ vốn thì tức là đâu có tổn hại gì. Tuy rằng hoa màu ngoài ruộng đã chẳng thể trông chờ nhưng cũng đâu thể tính lên đầu Chu gia. Thời buổi này ai cũng sống không dễ dàng, nếu làm ăn không thành lại không có tổn thất thì xem như không có việc này vậy, làm người không nên quá đáng.

Nhưng vẫn có mấy nhà khác đã bỏ vốn mua vịt về, cộng thêm tổn thất về hoa màu nữa nên xem như mất không ít bạc, đã nghèo lại càng thêm nghèo. Chu Cảnh có thu mua vịt của họ hay không chính là cọng rơm cứu mạng nên tự nhiên không ai chịu buông tha.

Bởi vậy đoàn người liền kéo nhau hùng hục đi tới Chu gia, trong đó có cả Thẩm Đại Nương. Nhà bà đã nuôi lứa vịt mới được gần nửa tháng, trong số những nhà làm ăn với Chu gia thì nhà bà là người bỏ vốn nhiều nhất, thậm chí vì chăm vịt mà con trai bà còn bỏ luôn cả việc bốc vác ở trấn trên.

Thẩm Lâm ra mở cổng bị trận thế này dọa nhảy dựng, cậu nhìn một đám sắc mặt bất thiện tuy không cầm gậy gộc gì nhưng cũng không có vẻ hữu hảo. Thẩm Lâm càng thêm cảnh giác chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Thẩm Lâm đề phòng hỏi: “Các người tới có chuyện gì?”

Địa vị song nhi ở trong thôn thấp, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều không được góp mặt chứ càng đừng nói tới Thẩm Lâm còn đang ở nhờ nhà anh rể. Người trong thôn cảm thấy Thẩm Lâm ăn ở quần áo còn phải nhờ đại ca anh rể chu cấp nên càng cho là cậu không có quyền lên tiếng ở đây.

Vương Phát không muốn lãng phí thời gian nên nói thẳng: “Chu Cảnh ở trong nhà đúng không, chúng ta tìm hắn, ngươi tránh ra.” Dứt lời liền xô Thẩm Lâm sang một bên xông vào nhà.

Thẩm Lâm tuy là song nhi nhưng mấy năm nay cùng đại ca sống nương tựa lẫn nhau, nếu không có chút lợi hại thì sẽ bị ức hϊếp cho không sống nổi. Lúc này cậu cũng không sợ hãi, trực tiếp nhặt cây sào gỗ đứng chắn trước mặt đám người Vương Phát.

“Các người muốn làm gì? Nói cho rõ ràng đi đã! Tôi cho mấy người biết, nhà này không phải là nơi mấy người muốn vào thì vào đâu!”

Thẩm Lâm dù cho lợi hại nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một song nhi, sức lực làm sao so được với hán tử. Bây giờ lại có nhiều hán tử như vậy, không có ai để cậu vào mắt.

Vương Phát giở giọng không kiên nhẫn ra lệnh: “Trói nó lại, chúng ta mau vào trong nói chuyện, đừng đứng ngoài này mắc mưa.”

Vài hán tử thật sự tiến lên định động thủ trói người, Thẩm Lâm cũng không phải dạng dễ chọc, vung gậy lên đánh trả. Mấy hán tử bị đánh đau liền nổi giận, không hề lưu tình xông lên, vừa định bắt lấy cánh tay Thẩm Lâm bỗng bị một tiếng quát ngăn lại.

“Ngươi muốn làm gì, xông vào Chu gia còn muốn bắt người nhà ta sao!” Thẩm Mặc thấy Thẩm Lâm chỉ là đi mở cửa mà lâu như vậy vẫn chưa vào, trong lòng liền lo có chuyện nên vội vàng ra ngoài xem.

Vương Phát nhìn thấy Chu Cảnh và Thẩm Mặc đã ra tới sân, Thẩm Mặc kéo Thẩm Lâm ra sau lưng bảo vệ, đẩy hán tử định động thủ với cậu ra.

Hán tử bị đẩy một cái lảo đảo, lại không dám lên tiếng, trộm liếc nhìn Chu Cảnh. Nghe nói tên Chu Cảnh này rất là thương phu lang, vì phu lang mà ngay cả nhạc phụ cũng bị hắn chỉnh cho thành thật.

Chu Cảnh lạnh lùng nhìn đám người xông vào sân nhà mình, ngữ khí lạnh băng hỏi: “Không biết các vị chú bác là có ý gì?”

Đối mặt với Chu Cảnh, đám người Chu Cảnh không hề dám kiêu ngạo như đối với Thẩm Lâm.

“Chuyện này…… Chúng ta tới là có việc muốn nói với ngươi. Bên ngoài mưa to như vậy, đều vào trong nhà rồi nói đi.” Vương Phát nhìn sắc mặt Chu Cảnh cẩn thận nói.

“Không cần!” Chu Cảnh trầm mặt, “Nhà ta không chào đón khách không mời mà tới. Có chuyện thì nói ở đây luôn!”

Đám người Vương Phát ai nấy sắc mặt khó coi, nhưng chủ nhà không hoan nghênh bọn họ cũng không thể xông vào trong.

Vương Phát bị vất mặt mũi cũng thẹn quá thành giận, không còn khách khí mà nói thẳng: “Cũng được, vậy chúng ta nói rõ ràng ngay tại đây luôn. Lần này ta tới là vì chuyện làm ăn, rõ ràng đã tới thời gian ước định, vì sao ngươi lại chậm chạp không thu mua vịt trong thôn? Chúng ta đã ký khế ước giấy trắng mực đen đàng hoàng, nếu ngươi dám đổi ý, chúng ta sẽ lên nha môn kiện ngươi.”

Chu Cảnh hừ lạnh khinh thường, cực kỳ lạnh nhạt. Hắn nhìn hai nhà phía sau lưng Vương Phát hỏi: “Hai nhà các người tới cũng là vì vậy?”

Người được hỏi tên Lưu vĩ, là biểu ca của Vương Phát, gã bị lời của Vương Phát đả động, hơn nữa đúng thật là Chu Cảnh từng mang lạp xưởng tới nhà gã bán với giá rẻ, gã liền cảm thấy chuyến này Chu gia chỉ sợ lỗ nặng rồi, khoản tiền này nếu không xé rách mặt sợ là không lấy lại được.

“Chu Cảnh, ngươi cũng đừng trách chúng ta không nể tình. Thời thế này nhà ai cũng khó khăn, ông trời lại không cho miếng ăn, mùa đông này nhà chúng ta còn chưa biết trải qua như thế nào, ngươi cũng đừng oán hận chúng ta.”

Chu Cảnh cười lạnh: “Cho nên ta liền biến thành cọng rơm cứu mạng của các ngươi, chỉ cần có thể lấy được bạc từ tay ta thì các ngươi có thể cầm cự qua mùa đông này, còn sống chết của ta thì là chuyện của riêng ta đúng không?”

Vương Phát ấp úng: “Cũng không thể nói vậy, trong khế ước không phải đã ghi rõ rồi sao. Chúng ta đích xác đã thỏa thuận rõ ràng, nếu không chúng ta cũng không dám tới tìm ngươi.”

Chu Cảnh không phản ứng gã mà hỏi Thẩm Đại Nương vẫn luôn tránh phía sau không lên tiếng: “Thẩm Đại Nương, đây cũng là ý của thím?”

Thẩm Đại Nương đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở ngôi nhà to lớn khang trang của Chu gia, lại nhớ lại con trai nói việc làm ăn của Chu gia rất là tốt, một ngày bình thường bán được 50 cân lạp xưởng, vịt cay cũng bán được không ít, vịt cay khoan nói, chỉ riêng 50 cân lạp xưởng thôi đã là hơn 1 lượng bạc rồi. Chu gia lại bán lâu như vậy, Thẩm Đại Nương cảm thấy nhà họ dù có lỗ thì cũng chỉ tổn thất vài ngày bán hàng, hẳn là không có khả năng thương gân động cốt.

Nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc lúc nãy bị Vương Phát thuyết phục dần dần thanh tỉnh, Thẩm Đại Nương cuối cùng quyết định đánh cuộc một phen nói: “Ta khẳng định là tin tưởng cách làm người của Chu đương gia, tuyệt đối sẽ không ham chút tiền này của chúng ta. Thật ra ta không có ý gì khác, chỉ lo mọi người đều là hàng xóm, có chuyện gì thì từ từ nói chứ không nên động tay động chân, ta cùng theo tới chỉ là ôm tâm tư khuyên giải mà thôi, miễn cho ảnh hưởng tình lãng nghĩa xóm.”