“Đại nương ơi có ở nhà không? Ta là Chu Cảnh, nhà ta có bán chút lạp xưởng, chỉ 12 văn một cân thôi, rất rẻ!”
“12 văn một cân?” Khi tới gõ cửa nhà Vương Bách Xuyên, người ra mở cửa cho Chu Cảnh là Thẩm Văn. Sau một hồi đi qua vài nhà hắn chẳng khác gì con gà rớt vào nồi canh, đường đường một hán tử cao to bây giờ lại co rúm trong cái áo tơi cũ kỹ, trông có vẻ chật vật hơn bình thường.
Thẩm Văn đứng chặn ở cửa không cho hắn vào nhà, thái độ không thể xem là tốt, ngữ khí cổ quái hỏi: “Bình thường lạp xưởng nhà các ngươi không phải bán mắc muốn chết sao, nghe nói là 25 văn một cân, sao hôm nay chỉ bán có 12 văn? Chênh lệch cũng quá nhiều rồi đi!”
Kia ngữ khí rõ ràng đang ám chỉ nhà Chu Cảnh bán lạp xưởng có vấn đề. Kiếp trước Chu Cảnh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ban đầu làm ăn đâu ai thuận lợi đủ đường, hắn từng gặp qua không ít loại người, trong đó không ít người bới lông tìm vết mà soi mói hắn. Đối với hạng người này hắn cũng không tức giận, mua bán không thành vẫn còn tình nghĩa, chỉ là không mua hàng của mình thôi, cũng đâu thể cãi nhau hoặc thậm chí đánh nhau, nếu không mỗi ngày chỉ cần cãi nhau thôi đã làm gì còn thời gian buôn bán nữa.
Kỳ thật, vô luận là kiếp trước hay giờ phút này Chu Cảnh đều là người tương đối bao dung độ lượng, tiền đề là đừng có chạm vào Thẩm Mặc, đây là điểm mấu chốt duy nhất của hắn.
Chu Cảnh kiên nhẫn giải thích: “Đại nương cũng biết gần đây nhà ta làm lạp xưởng mang lên trấn trên bán, bây giờ đang là mùa hè thời tiết càng ngày càng nóng, dù có để lạp xưởng trong hầm thì cũng không giữ được lâu, nhà ta tự ăn cũng ăn không hết. Không bằng để giá rẻ bán cho người cùng thôn để mọi người cũng có thể ăn được món mới lạ.”
Thẩm Văn khinh thường bĩu môi, nói thì dễ nghe lắm, còn không phải là bán không được muốn kiếm lại được đồng nào hay đồng đó hay sao. Có điều thịt heo nạc ở trấn trên cũng bán tới 15 văn một cân, loại thức ăn như lạp xưởng này khẳng định còn mắc hơn, cửa hàng Vân Ký còn bán những 30 văn, đằng này lại bán rẻ hơn 18 văn.
Đây chính là đại hạ giá đó, trong nhà cũng đã lâu không ăn thịt, trấn trên thì đi không được.
Thẩm Văn nghĩ chút rồi bảo: “Cho ta một cân đi, ta nói cho ngươi ta là nể tình người cùng thôn nên mới chiếu cố, bằng không còn lâu ta mới bỏ tiền ra mua thứ đồ xa xỉ này. Sau này ngươi mà có chuyện tốt nhất định phải nhớ tới nhà ta đó, đừng để ta bỏ tiền không công.”
Chu Cảnh ngoài miệng đáp ứng giả lả cảm ơn, trong lòng lại có tính toán khác.
Lúc này Thẩm Văn mới cho hắn vào trong nhà, lấy tiền ra trả.
“Ngươi cho ta nhiều chút, ta đang chiếu cố việc buôn bán của ngươi đó.”
Lạp xưởng được Chu Cảnh dùng một lớp giấy dầu dày bao lại rồi nhét trong quần áo, lúc lấy ra chỉ ướt một mảnh nhỏ còn bên trong vẫn khô ráo. Trong nhà có cân nhưng không ai cần dùng, lạp xưởng là họ tự làm nên nặng bao nhiêu họ có thể tự ước lượng được, dùng tay bốc cũng có thể lấy ra một cân. Chu Cảnh lấy ra hơn một chút, nghĩ cho nhiều thêm cũng không sao, ngay cả Thẩm Văn nhìn chằm chằm cũng không soi mói được gì.
Chu Cảnh đi rồi, Thẩm Văn liền nói với Vương Bách Xuyên nói: “Xem ra ngày lành của Chu gia chưa được bao lâu đã sắp suy tàn rồi.”
Vương Bách Xuyên hỏi: “Sao a ma biết nhà bọn họ sắp suy tàn?”
Thẩm Văn liếc trắng mắt thằng con trai đầu gỗ, “Cái này còn phải hỏi sao, ngày mưa to mà Chu Cảnh phải tới từng nhà gõ cửa bán lạp xưởng, lại còn bán với giá rẻ như vậy, chẳng phải là để vớt vát được chút nào hay chút ấy sao. Con chờ mà xem, chẳng bao lâu nữa cả thôn này sẽ biết nhà nó lụn bại thôi.”
Vương Bách Xuyên cau mày, trong lòng hiện lên hình bóng một song nhi nho nhỏ.
“Nếu thật là thế… Vậy Thẩm Lâm làm sao bây giờ? Tới lúc đó Chu Cảnh còn chịu nuôi thêm một song nhi sao? Thẩm Lâm mới chỉ sống qua bao nhiêu ngày lành đâu...”
“Thẩm Lâm, Thẩm Lâm, sao con cứ suốt ngày nhớ tới cái tên song nhi kia thế, thật là bị quỷ ám mà!”
Cứ như vậy ba người Chu gia chia nhau tới gõ cửa từng nhà, tất nhiên không bán được bao nhiêu, đa số nhà đều không muốn bỏ ra số tiền này. Nguyên nhân chính không phải vì thức ăn mắc, mà là vì trời đang mưa to, nếu tiếp tục kéo dài mười ngày nửa tháng thì thu hoạch năm nay nhất định thua lỗ. Người nhà nông sống dựa ông trời, hoa màu tốt mới thu được tiền, hoa màu không tốt hoặc mất mùa thì nhà nào cũng muốn tiết kiệm nhất có thể để cầm cự qua mùa đông.
Cho nên khi ba người đi hết một vòng thôn trở lại nhìn thấy nhau, ngay cả quần áo còn chưa kịp thay đã hỏi thăm xem buôn bán thế nào.
“Cảnh ca, tiểu đệ, hai người bán được bao nhiêu vậy? Em chỉ bán được có 1 cân thôi, mà một nhà mua còn là Vương đại thúc, ông ấy nể tình khoảng thời gian này nhà ta bao xe cho ông ấy nên mới bằng lòng mua nửa cân.”
Thẩm Lâm thở dài, cũng mặt ủ mày ê đáp, “Đệ cũng chỉ bán được một cân, mà còn chia ra bán cho ba nhà.”
“Tôi bán được 3 cân.” Chu Cảnh có kinh nghiệm buôn bán, miệng lưỡi lại lanh lẹ, trong thời điểm nhà nào cũng đang rầu chuyện thời tiết hoa màu mà bán được 3 cân đã sự thực không dễ dàng rồi.
Nhưng dù cho như vậy tổng cộng họ cũng chỉ bán được 5 cân, ngay cả một phần của thường ngày cũng không bằng. Thẩm Mặc không khỏi phát sầu, nhìn mấy cái túi đựng lạp xưởng lúc đi căng phồng lúc về hầu như không khác gì mà thở dài.
“Thôi vậy, bán không được thì thôi, tổn thất chỉ 5 lượng mà thôi, trước giờ buôn bán chính là có lời có lỗ mà. Hai người nghĩa lại xem, nếu trừ đi 5 lượng lỗ này thì chúng ta còn lời tới 25 lượng. Nếu như không có việc buôn bán này hoặc là nhà ta chỉ trồng trọt bình thường thì mới là tai họa thật sự. Năm nay mưa to như vậy, thu hoạch không tốt lại còn phải nộp thuế, nhà khác trừ tiền ăn uống sinh hoạt chắc chỉ còn dư lại trên dưới 15 lượng, chỉ sợ cũng chỉ miễn cưỡng đủ tiền thuế. Vậy mà nhà ta mới buôn bán không bao lâu đã kiếm nhiều hơn nhà khác trồng trọt cả năm, chỉ cần thời tiết tốt lại có thể mở quầy bán tiếp, nhưng trồng trọt thì đâu dễ dàng như vậy.” Chu Cảnh khuyên nhủ hai song nhi.
Thẩm Mặc nói: “Thì suy cho cùng cũng đúng, nhưng thức ăn vẫn rất đáng tiếc, không thể cứ vậy mà bỏ được.”
Chu Cảnh nói: “Cứ chờ thêm xem sao, nếu ngày mai mưa vẫn chưa tạnh thì chúng ta liền đem lạp xưởng phân chia cho hàng xóm ăn vậy, dù sao cũng không nên bỏ luôn. Nhưng muốn cho cũng phải xem xét nhân phẩm, không thể cứ vậy cho không kẻ vô ơn được.”
—--
Những nhà giống như Chu gia hy vọng mưa mau tạnh chút không ít, nhưng là trời không chiều lòng người, trận mưa này vẫn cứ tầm tã như vậy không có chút dấu hiệu sẽ ngừng lại.
Mà trong thôn lại có vài nhà đúng ngồi không yên.
Cho tới bây giờ, trừ nhà Thẩm Đại Nương thì Chu Cảnh còn ký kết hiệp ước mua vịt với bốn nhà khác. Trận mưa này đổ xuống thật không khéo, đúng ngay thời gian nhà Vương Phát sắp nghiệm thu và giao vịt.
Vốn dĩ nhà ông ta có thể lấy được mối làm ăn này với Chu gia là nhờ có quan hệ dây mơ rễ má với Thẩm Đại Nương, vì thế mới cắn răng nghe theo Thẩm Đại Nương bỏ vốn lớn ra mua vịt về nuôi.
Nhà gã nghèo, làm lụng quanh năm suốt tháng cũng chỉ có cuối năm mới có thể có chút thức ăn mặn trên bàn cơm, vì thế lần mua vịt này phải nói là đã bỏ ra vốn gốc.
Lúc vừa ký hiệp ước xong gã còn tưởng ngày lành của mình sắp tới, cả nhà vui mừng tới nỗi cả đêm không ngủ được, thậm chí còn dùng mỡ heo xa xỉ xào một bàn đồ ăn xem như ăn mừng trước.
Không ngờ đúng vào lúc nhà gã sắp nghiệm thu và giao vịt thì trời liền đổ mưa to, mà Chu gia cũng tạm dừng thu mua vịt.
Thật ra bọn họ ký khế là lâu dài, nhưng một lứa vịt con nuôi tới khi lấy thịt phải cần khoảng 4 tháng, mấy nhà họ lại được thỏa thuận sau nên cùng lắm chỉ mới mua vịt con về không bao lâu.
Lứa vịt sắp giao cho Chu gia là mấy chục con trong nhà nuôi thả từ trước.