Tuy đã thêm món mới là khoai tây lát và rong biển khô vào thực đơn bán hàng, nhưng hai loại này đều là vốn ít lời mỏng, một ngày bán nhiều nhất cũng chỉ lời thêm được trên dưới 50 văn tiền.
Hôm nay chờ Thẩm Lâm thu quán trở về, ba người cùng ngồi xuống đối chiếu sổ sách. Từ lúc bọn họ bắt đầu mở bán, trừ 8 ngày đầu thử nghiệm là mỗi ngày bán 30 cân lạp xưởng ra thì sau đó đều làm 50 cân một ngày, vịt cay mới được thêm vào bán nửa tháng gần đây nên không đóng góp quá nhiều vào tổng doanh thu.
Nhưng mặc dù vậy, Thẩm Mặc vẫn cực kỳ cao hứng, nếu không phải đang cầm trong tay thỏi bạc 10 lượng thì cậu rất hoài nghi có phải mình tính nhầm rồi hay không.
“Cảnh ca, mới buôn bán chưa được hai tháng mà chúng ta đã lời những 30 lượng rồi nè!” Thẩm Mặc vân vê mãi mấy thỏi bạc 10 lượng trong tay, lăn qua lộn lại đùa nghịch. Lần trước bán son môi tuy rằng được 50 lượng, nhưng mà còn chưa cầm nóng tay đã thấy tiêu gần hết. Còn lần này là tiền họ kiếm được bằng chính công sức, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Lâm cũng vui vẻ theo ngây ngô cười: “Đại ca anh rể, chúng ta có nên mua ruộng hay không? Bây giờ ruộng nước tốt nhất trong thôn khoảng 25 lượng một mẫu, không thì mua 15 lượng một mẫu ruộng cạn cũng được. Đệ không sợ vất vả đâu, chúng ta có thể thương lượng với thôn trưởng để trồng trọt. Tuy trồng một mẫu có thể thu về được trên dưới 10 lượng, nhưng vài năm đầu đất chưa đủ màu mỡ, lại cần cày cấy, khẳng định thu về không nhiều, nhưng cũng may thuế phải đóng cũng không bao nhiêu. Cùng lắm xem như làm không vài năm, sau này từ từ dưỡng đất cho màu mỡ là tốt rồi.”
Sự nhiệt tình của nông dân đối với đất ruộng là đến từ bản tính, Thẩm Mặc xuất thân nông hộ, tất nhiên cũng có khát vọng với việc có mảnh ruộng thuộc về mình.
Cậu chớp chớp mắt trông mong nhìn Chu Cảnh, bên trong tràn ngập khát vọng trần trụi, bộ dáng trông vừa đáng thương vừa buồn cười, thật giống như con chó nhỏ đắm đuối nhìn chủ nhân đang cầm cục xương vậy, cái loại khát khao đơn thuần không những không khiến người khác chán ghét mà còn cảm thấy phi thường đáng yêu.
Chu Cảnh không nhịn được, giơ tay xoa xoa nhẹ mặt tiểu phu lang cười nói: “Nếu em thích nhất định tôi sẽ mua, có điều dù mua ngay thì năm nay nhà ta cũng không gieo trồng kịp, cho nên tôi nghĩ không bằng cứ giữ lại tiền trước để làm vốn liếng để xoay vòng tài chính. Tiền lời sau một năm nữa chúng ta dùng để mua ruộng sẽ càng thêm dư dả.”
Thẩm Mặc gật đầu đồng ý: “Chỉ cần có mua là được, năm sau mua cũng không sao.”
Tiền bạc ở Chu gia vẫn luôn do Thẩm Mặc quản lý, Chu Cảnh lấy ra mười lượng, còn lại Thẩm Mặc bỏ lại vào hộp cất vào ngăn tủ bí mật.
“Tiểu đệ, ta và đại ca đệ đã bàn bạc, 10 lượng bạc này là hoa hồng chia cho đệ, đệ cầm đi.”
Thẩm Lâm đầu tiên là ngẩn ra, sau đó gương mặt hiện lên chút chua xót bi thương nói: “Đại ca, huynh là muốn phân rõ ranh giới với đệ sao? Nếu không sao lại vừa đưa tiền công lại vừa chia hoa hồng cho đệ, đây khác gì đối xử với người ngoài chứ! Đệ làm sao dám quên bản thân là do đại ca nuôi lớn, bây giờ ăn ở đều dựa vào đại ca.”
Thẩm Mặc bị ngữ khí ủy khuất của Thẩm Lâm làm cho trong lòng cũng khó chịu, liền nhanh chóng giải thích: “Tiểu đệ đệ đang nói cái gì vậy! Nếu đại ca thật sự xem đệ là người ngoài thì sao lại đưa nhiều bạc vậy cho đệ chứ. Lúc huynh đưa tiền công cho đệ đã nói rõ, tình cảm huynh đệ chúng ta dù thế nào cũng không thay đổi, nhưng thứ gì đệ nên được thì phải vẫn phải đưa. Không nói tới cái khác, trong thôn có rất nhiều huynh đệ chung nhà dù từ nhỏ tình cảm có tốt đến đâu nhưng khi lớn lên cùng nhau làm ăn đều phải tính rõ ràng một hai, đó là điều nên làm.”
Thẩm Lâm nói: “Nhưng nhà ta đâu giống vậy, tất cả ý tưởng buôn bán đều là của anh rể, nếu tính toán cặn kẽ thì đệ cùng lắm chỉ như một người làm thuê, mỗi ngày cầm 20 văn tiền công còn xem như hợp lý, nhưng tuyệt đối không dám nhận hoa hồng.”
Thẩm Mặc khuyên không được Thẩm Lâm, chỉ có thể nhìn sang Chu Cảnh cầu cứu. Chu Cảnh rất là vừa lòng với phản ứng này của Thẩm Lâm, đây mới đúng là huynh đệ tình thâm chứ không phải thấy lợi quên nghĩa.
“Quyết định chia hoa hồng cho đệ cũng là có nguyên nhân. Thứ nhất, thời gian này đại ca đệ bị bệnh, ngay cả ta cũng không có thời gian bày quầy buôn bán, may mà có đệ chiếu cố chăm lo bằng không đừng nói chúng ta có thể cầm được số tiền này, chỉ sợ ngay cả quần áo cũng phải cầm cố mất.”
Thẩm Lâm mấp máy môi như định nói gì đó, lại bị Chu Cảnh đánh gãy.
“Thứ hai, huynh đệ hai người không giống nhà khác, từ nhỏ đại ca đệ đối đãi với đệ nói là một nửa con trai cũng không quá, mà tình cảm thân thiết như vậy không thể đánh đồng với huynh đệ bình thường. Hơn nữa tiểu đệ, thực tế đệ còn là một song nhi, sớm muộn gì rồi cũng sẽ có gia đình riêng của mình, điều mà ta và đại ca làm được chỉ là để đệ có thể tự do chọn lựa người mình yêu thích, không bức ép đệ gả cho người mình không có tình cảm.”
“Nhưng song nhi chung quy là quần thể yếu nhược, nhất là khó sinh được con trai, điều này khiến rất nhiều hán tử e ngại không muốn cưới song nhi, số còn lại nếu không phải nhân phẩm quá kém thì là điều kiện trong nhà quá kém không cưới nổi cô nương. Nếu là loại trước thì ta thà nuôi đệ cả đời cũng sẽ không gả đệ đi, người sau tuy nghèo, nhưng nếu hán tử đó biết chịu khó làm ăn thì ta và đại ca đệ nhất định sẽ nguyện ý giúp đỡ.”
“Sinh ý trong nhà có ta ra ý tưởng, chỉ cần hai người chịu làm theo thì ngày tháng sau này có muốn kém cũng kém không được. Ta chỉ sợ có hán tử nhà nghèo nào đó vì hoàn cảnh mà bất đắc dĩ lựa chọn đệ, như vậy ngày tháng sau này tốt lên rồi khó nói có sinh tâm tư khác hay không, nếu hắn muốn nạp thϊếp thậm chí cưới bình thê thì làm sao bây giờ? Chỉ cần các ngươi một ngày còn là phu phu thì một ngày ta và đại ca đệ không làm được gì hắn. Nếu như chịu đựng nhau không nổi nữa nhưng hắn có nguyện đưa một tờ hưu thư hay không, rồi còn đệ sẽ như thế nào? Lẻ loi cô độc qua cả đời sao?”
“Ngày ấy, đại ca đệ đã nói với ta lo lắng trong lòng, ý định của ta là thế này, sinh ý trong nhà ban đầu là do cả ba chúng ta cùng chống đỡ, tuy chủ ý là của ta nhưng nếu không có hai huynh đệ đệ ở bên cạnh trợ giúp thì ta cũng khó mà làm nên chuyện. Như vậy xem như việc kinh doanh này là do ba chúng ta cùng sáng lập, cả ba người đều là ông chủ, lợi nhuận sẽ chia ba, tính cho vợ chồng ta 7 phần còn đệ 3 phần. Như vậy 3 phần lợi nhuận này chính là do bản thân đệ vất vả làm ra chứ không phải chúng ta cho không đệ, đệ nhận lấy không cần day dứt gì cả. Hơn nữa có được phần lợi nhuận này rồi, sau này đệ càng không sợ hán tử sẽ thay lòng đổi dạ hoặc vì đệ sinh không được con trai mà bạc đãi đệ, bởi vì chúng ta có thể kén rể!”
“Kén rể?” Thẩm Lâm ngây ngẩn cả người, cậu chưa từng nghĩ tới thì ra còn có phương pháp này, đây là chuyện quan hệ trọng đại với nhân sinh sau này của cậu. Cậu hiểu ý của đại ca và anh rể, hiểu rõ có hai người chống sau lưng thì về sau dù cậu không sinh được con trai cũng không lo bị hán tử gây khó dễ. Nhất thời Thẩm Lâm suy nghĩ rất nhiều.
Cuối cùng cậu vẫn nhận lấy, Thẩm Lâm nói: “Đại ca, anh rể, ân tình của hai người cả đời này tiểu đệ sẽ không quên, tiểu đệ hổ thẹn chỉ biết dập đầu với hai huynh, sau này đệ nhất định sẽ dốc lòng báo đáp.”
Thẩm Mặc cuống quít xuống giường đỡ cậu lên.
“Trước giờ hai huynh đệ chúng ta nương tựa lẫn nhau mà sống, đệ mà tốt, đại ca cũng được yên lòng.”
Thẩm Lâm nhận lấy bạc, cũng không quên lấy ra hai lượng đưa cho Chu Cảnh.
“Anh rể, đây là tiền mua đệ ngày ấy, lúc trước đệ còn định để dành tiền công đủ rồi sẽ trả lại cho huynh, bây giờ nếu đã được chia lợi nhuận, vậy tiền này đệ có thể tự bỏ ra được.”
Chu Cảnh cũng không thoái thác, trực tiếp thu nhận.
—--
Ban đêm, sấm chớp chợt ầm ầm kéo tới, bầu trời đêm tối như mực bỗng chốc như bị xé rách, ánh chớp xẹt qua sáng như ban ngày. Thẩm Mặc đang chìm vào giấc ngủ bị bừng tỉnh, bất an nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua lớp cửa giấy có thể thấy được từng tia sét rạch ngang bầu trời như mạng nhện, tiếng sấm đùng đoàng khiến tim người hoảng hốt, tựa hồ sắp đánh vào trong nhà.
Thẩm Mặc nhớ tới lời đồn được lưu truyền trong thôn, có một loại sét gọi là thiên lôi, cực kỳ hung mãnh tiếng lại đặc biệt vang. Thiên lôi xuất hiện không phải vì trời mưa to mà là do Lôi Công Lôi Mẫu đang trừng phạt kẻ ác làm nhiều chuyện xấu trái lương tâm.
Càng nghĩ Thẩm Mặc càng thấy sợ, Chu Cảnh trước kia đã rạch ra trong lòng Thẩm Mặc một vết sẹo quá sâu, có lẽ vĩnh viễn cũng không lành lại được.
Thẩm Mặc quay lại nhìn Chu Cảnh đang nằm cạnh mình, ánh chớp thỉnh thoảng lóe lên chiếu sáng gương mặt hắn. Hắn đang ngủ rất say, hô hấp vững vàng, tựa hồ không cảm giác được tiếng sấm đáng sợ, nhưng càng như vậy Thẩm Mặc liền càng sợ.
Cậu lặng lẽ vươn một cánh tay ra khẽ cạy mở góc chăn của hắn ra, nhích người một chút vào trong ổ chăn nóng hầm hập. Nhưng tiếng sấm bên ngoài vẫn ầm ầm không ngớt, Thẩm Mặc trong lòng run lên, lại nhích thêm vào một cánh tay, rồi tới một cái chân… Cuối cùng cậu tìm được bàn tay to ấm áp của Chu Cảnh liền nhét tay mình vào nắm chặt mới thấy an tâm đôi chút.
Cậu tự cho là mình hành động nhẹ nhàng bí mật, không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Chu Cảnh mở mắt từ bao giờ.
“Em làm anh thức giấc à?” Thẩm Mặc áy náy hỏi.
Chu Cảnh đang ngủ ngon giấc lại bị tiểu phu lang lăn lộn đến tỉnh cũng không bực mình, ngược lại thanh âm ôn nhu hàm ý đùa giỡn hỏi: “Em định làm gì?” Giọng Chu Cảnh mang theo chút khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ, đặt trong tình cảnh ám muội bây giờ vừa trầm thấp lại đặc biệt gợi cảm.
Dù cho mỗi ngày đều nghe thấy nhưng Thẩm Mặc vẫn không khỏi hơi say lòng, chỉ phút chốc lơ là mà trời đất đã xoay chuyển, cậu bị Chu Cảnh kéo vào trong lòng.
Chu Cảnh nửa áp nửa ôm Thẩm Mặc, ghé xuống tai cậu thì thầm như trách móc: “Đã sớm nói với em nằm chung giường thì đắp chung một tấm chăn lớn là được, em cứ không chịu cơ. Bây giờ lại chui vào chăn tôi câu dẫn là sao!”
Thẩm Mặc mặt đỏ tai hồng vội vàng giải thích: “Em không có!”
“Em bị tôi bắt tại trận rồi không cần ngụy biện nữa đâu. Làm sao bây giờ nhỉ, tiểu phu lang đang đêm lại mò dậy câu dẫn tôi, mị hoặc lớn như vậy em nói tôi nên chiều theo em hay chiều theo bản thân mình đây?”
“Em…… Em không……” Lời nói sau đó của Thẩm Mặc đã bị thay bằng một hồi tiếng thở dốc rêи ɾỉ.
Rốt cuộc đêm nay đã không còn nghe thấy tiếng sấm nữa rồi.
—--
Lăn lộn Thẩm Mặc cả đêm đến mệt mỏi ngủ thϊếp đi, buổi sáng lúc Chu Cảnh thức dậy thì Thẩm Mặc vẫn còn say giấc, hắn nhẹ nhàng xuống giường mặc quần áo, hôn nhẹ lên môi tiểu phu lang một cái rồi mới rời khỏi phòng.
Chu Cảnh vừa rảo bước tiến vào phòng bếp đã thấy Thẩm Lâm đang chờ sẵn.
Đêm hôm qua Thẩm Lâm đã suy nghĩ rất nhiều, ngủ không quá yên ổn, sáng nay lại thức sớm khiến cả người không có tinh thần mấy.
“Anh rể, bên ngoài vẫn đang mưa rất lớn, đệ thấy hôm nay sợ là không lên trấn trên được đâu, lạp xưởng khoan hẵng luộc.”
Chu Cảnh đẩy cửa sổ ra nhìn màn mưa tầm tã bên ngoài, sắc trời u ám như còn vào đêm.
“Ừ, xem ra mưa không ngừng ngay được, thời tiết này chúng ta bày quầy bán cũng không ai mua, cứ bỏ lạp xưởng vào hầm đã, ngày mai rồi tính!”
“Vâng.”
Tới khi Thẩm Mặc tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã thấy Chu Cảnh ngồi cạnh thư án đang đọc sách, cậu bèn ngồi dậy hỏi: “Tiểu đệ đi rồi sao?”
Chu Cảnh dừng lại bút, lắc đầu nói: “Không, trời mưa quá lớn, chỉ sợ hôm nay vẫn chưa thể tạnh.”
Thẩm Mặc đẩy cửa sổ ra một khe nhỏ nhòm ra ngoài, ai ngờ nước mưa liền ồ ạt chảy ngược vào bắn hết lên mặt làm cậu đơ ra. Chu Cảnh từ phía sau đi tới vươn tay đóng cửa sổ lại, lấy ra khăn tay lau mặt cho cậu.
Thẩm Mặc tự cầm lấy khăn qua loa lau vài cái, liền lo lắng nói: “Cảnh ca, mưa lớn như vậy không biết mai có tạnh được không.”
Chu Cảnh hỏi: “Sao lại hỏi như vậy? Nơi này mưa to sẽ kéo dài vài ngày sao?”
Thẩm Mặc gật đầu nói: “Đúng vậy, đây cũng là lý do vì sao địa thế thôn chúng ta tốt, rõ ràng dựa núi gần sông nhưng cuộc sống vẫn nghèo khó. Mấy năm nay còn đỡ chút nên thôn dân mới cải thiện được sinh hoạt, chứ trước đó nữa cũng vào khoảng thời gian này đều có mưa rất lớn, mà mỗi lần sẽ kéo dài mười ngày nửa tháng. Tới lúc mưa tạnh thì hoa màu đều chết úng cả, thu hoạch cuối năm tổn thất hơn phân nửa.”
Chu Cảnh chỉ có thể an ủi cậu: “Đừng lo lắng quá, có lẽ qua vài ngày rồi sẽ hết mưa thôi.”
Nhưng ông trời không chiều lòng người, trận mưa này đã đổ xuống liên tục ba ngày vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, dù lạp xưởng đã được đặt trong hầm nhưng với thời tiết mùa hè cũng không giữ lâu được. Thật ra mẻ lạp xưởng làm lâu nhất đã bắt đầu biến mùi, nếu mưa cứ không dứt thế này, chỉ sợ tất cả lạp xưởng đã làm sẵn đều không giữ được nữa.
“Không biết bao lâu nữa mới hết mưa đây?” Thẩm Mặc cắn đũa lo lắng nói: “Vốn của đống lạp xưởng và vịt cay nhà ta khoảng chừng 5 lượng lận đó, không phải số tiền nhỏ đâu!”
Trước mắt tổng tài sản của nhà họ cùng lắm chỉ được khoảng 40 lượng, tổn thất 5 lượng bạc tuy không nhiều nhưng cũng không phải ít.
Thẩm Mặc trong lòng nóng nảy đến nỗi miệng nổi mụn nước, mấy ngày nay ăn cơm không thấy ngon. Bỗng nhiên, cậu lóe lên ý tưởng: “Cảnh ca, dù sao thời tiết này chúng ta không mang lên trấn bán được, mà lạp xưởng cứ để mãi cũng sẽ sẽ hư, không bằng bán giá rẻ cho người trong thôn?”
Không bán được thì phải bỏ, kiếm được đồng nào hay đồng ấy vậy.
“Biện pháp này cũng được.”
Chu Cảnh lập tức đi luộc lạp xưởng, ba người mặc áo tơi lên tới từng nhà rao bán.
Bọn họ tách ra mà đi ba hướng, tranh thủ có thể đi hết các nhà trong thôn. Vài nhà cũng đang lo lắng về thời tiết, mưa thế này chỉ sợ hoa màu không sống nổi, đến lúc đó tiền thu vào tổn thất nên càng không muốn bỏ tiền ra mua thức ăn xa hoa như lạp xưởng, cho dù Chu gia bán ra với giá rất rẻ.