Đến cuối cùng Chu Cảnh cũng không bắt được cá, mà chỉ mò được một ít tôm ốc nhỏ, Thẩm Mặc ngược lại sau khi bắt được một con cá sáu cân thì lại thu hoạch thêm hai con tổng cộng tám cân.
Trong lòng Chu Cảnh không thể không hoài nghi nhân sinh, hắn hỏi Thẩm Mặc: “Sao em có thể bắt được cá to nhanh như vậy?”
Tai Thẩm Mặc lặng lẽ đỏ lên, thẹn thùng đáp: “Em cũng không biết, lúc ấy chỉ nhất thời nóng đầu muốn bắt đại một con cho hán tử kia thấy, không ngờ vừa thò tay xuống nước thì có một con cá bơi tới bên tay, em nắm lên mới biết to như vậy!”
Hai người về đến nhà, Chu Cảnh liền vội chui vào phòng bếp bận rộn, Thẩm Mặc nhòm vào thì thấy hắn đang sơ chế ốc. Thẩm Mặc vẫn luôn nghĩ là do Chu Cảnh không bắt được cá, vì không muốn mất mặt nên mò ít ốc vớt vát, dù sao ốc vừa nhỏ vừa phiền phức, ăn vào còn có mùi tanh khó chịu.
Thẩm Mặc uyển chuyển khuyên: “Cảnh ca, ăn ốc xử lý mất công lắm, anh làm ít ít thôi cũng được.”
Chu Cảnh lại cười nói: “Tiểu Mặc, đây là đồ ngon đó, hương vị phải nói là tuyệt vời, lát nữa em ăn rồi sẽ biết.”
Hai con cá nhỏ được Chu Cảnh nuôi trong thùng nước, chỉ gϊếŧ con to sáu cân. Cá to đến sáu cân cũng không thường thấy, lúc Thẩm Mặc xách nó về đã nhận được không ít ánh mắt hâm mộ. Chu Cảnh cắt cá thành từng khúc mang đi kho tộ, ốc thì xào cay, thêm chút rượu trắng và gừng để khử đi mùi tanh. Còn đám tôm tép thì cũng chỉ thêm chút dầu ram lên.
Chu Cảnh làm xong ba món ăn thì vừa lúc Thẩm Lâm thu quầy trở về tới.
Thẩm Lâm bước vào nhà, hít thật sâu một hơi liền vội vàng rửa sạch tay rồi chạy như bay tới bàn ăn. Trên bàn đã bày đầy món tôm cá ốc.
Thẩm Lâm giật mình hỏi: “Đại ca, huynh bắt được mấy cân cá vậy?”
Tuy chỉ vô tình hỏi nhưng Thẩm Mặc không khỏi có chút đắc ý.
“Con cá này nặng tới sáu cân, là huynh bắt được trong sông đó, có lẽ là con to nhất trong số cá mà thôn dân bắt được!”
Thẩm Lâm cảm thán: “Quả là chuyện vui cứ thi nhau đến tới tấp, trước kia chúng ta thèm thịt tới nỗi nằm mơ cũng muốn ăn, chỉ mong sao tới ngày bắt cá có thể vớt được con to to chút cho đỡ cơn thèm, kết quả chưa từng bắt được con nào hơn hai cân cả. Đúng rồi, hôm nay cũng đâu phải ngày được bắt cá, sao nhà chúng ta lại bắt cá lớn như thế?”
Thẩm Mặc đem chuyện phát sinh ban ngày nói lại với Thẩm Lâm một lần, Thẩm Lâm gật đầu: “Nhân phẩm của thôn trưởng đại bá thật ra không tồi, cơ mà đại ca à sao huynh còn bắt cả ốc về làm gì? Thứ này người trong thôn đều không thèm ăn, vừa ít thịt vừa tanh vừa phiền phức, chẳng phải trước giờ huynh cũng không thích sao!”
Chu Cảnh vừa lúc đi vào, trong tay còn cầm vài xiên que vừa vót xong.
“Hai người đừng có ôm mãi thành kiến cũ với món này chứ, chỉ cần thử ăn một miếng là biết ngay có khác gì trước kia thôi mà.”
Thẩm Lâm kiên quyết lắc đầu, cuối cùng vẫn là Thẩm Mặc cảm thấy Chu Cảnh đã vất vả cả ngày rồi, không ăn thì sẽ không nể mặt hắn, liền gắp một con lên nếm thử.
Không ngờ vừa vào miệng đã phải trợn mắt kinh ngạc.
“Cảnh ca, cái này thật sự là ốc sao, một xíu mùi tanh cũng không có!”
“Tôi có bỏ thêm rượu trắng và gừng, có tác dụng khử mùi tanh.”
“Ừm, ăn ngon lắm. Tiểu đệ cũng nếm thử xem, ngon thiệt á!”
Thẩm Lâm nửa tin nửa ngờ nếm một miếng, lập tức giơ ngón cái lên.
“Ngon!”
“Ta định thêm món này vào thực đơn đồ ăn vặt của quán chúng ta, lại làm thêm khoai tây lát và rong biển khô, dùng nước nấu vịt để luộc, như vậy thành phẩm sẽ có vị thịt vịt, dùng để nhắm rượu cũng rất là không tồi.”
Thẩm Mặc nói: “Tuy là có dính vị thịt vịt nhưng chung quy đâu phải thịt, có khi nào không bán được hay không?”
“Không đâu, hai nguyên liệu này đều là giá rẻ, chúng ta cũng bán giá thấp như món ăn phụ thôi, khoai tây lát 5 văn một cân, rong biển 4 văn một cân, ít lãi nhưng đẩy số lượng bù vào.”
“Có thể thử xem, dù sao vốn ít, bán được thì càng tốt, không bán được cũng không sao.” Thẩm Mặc nói.
“Anh rể, tay nghề nấu ăn của huynh sao lại tốt như vậy, toàn biết làm những món mà chưa ai nhìn thấy, mang lên trấn trên cũng đều là đồ mới lạ!”
Thẩm Lâm nói lời vô tâm nhưng nghe vào tai Thẩm Mặc lại giật mình, cậu vội vàng ngẩng đầu nhìn tiểu đệ, chỉ thấy Thẩm Lâm đang vùi đầu ăn vui vẻ, một miếng ốc rồi tới một miếng cá, bộ dáng như hận không thể mọc thêm cái miệng nữa để ăn cho sướиɠ, hoàn toàn không phát hiện một câu nói của mình đã chỉ ra trăm ngàn chỗ hở của Chu Cảnh.
Chu Cảnh là một thôn dân đúng nghĩa, cho dù vì cuộc sống sinh hoạt mà không thể không học cách nấu cơm, nhưng vì sao hắn lại biết nhiều món mà ngay cả người lớn tuổi trong thôn cũng không biết? Không chỉ biết làm mà còn làm ngon tới nỗi bán chạy ở trấn trên.
Nhưng Thẩm Lâm tính thẳng như ruột ngựa, tuy thỉnh thoảng thắc mắc vài câu nhưng chung quy không nghĩ được sâu xa.
Dưới bàn ăn Chu Cảnh trộm nắm lấy tay Thẩm Mặc, khẽ lắc đầu với cậu. Vốn chỉ là hành động trấn an bình thường, nhưng gần đây Thẩm Mặc nghe lời Chu Cảnh kiên trì thoa kem dưỡng tay nên làn da đã khôi phục không nói, so với lúc trước lại càng thêm mịn màng bóng loáng. Chu Cảnh sờ soạng vài cái liền nghiện luôn, thế là cứ xoa nắn tay Thẩm Mặc mãi không chịu buông.
Thẩm Mặc vẩy vài cái không vẩy ra được, có chút tức giận Chu Cảnh lúc nào cũng có thể động dục, lại ngại Thẩm Lâm ở đây không tiện nói thẳng, chỉ có thể trừng mắt tức giận gắt gỏng: “Ăn thịt đi!”
“Đúng vậy, ăn thịt!” Chu Cảnh có thâm ý khác nhấn mạnh: “Ta rất thích ăn thịt!”
Thẩm Mặc: “……”
Thẩm Lâm nhìn mà cắn phải lưỡi, không khỏi xuýt xoa một cái… đau quá à!
Cậu không nói gì hai người này tưởng cậu không hiểu gì thật sao? Cái tên Chu Cảnh là tên dê xòm, muốn tán tỉnh nhau thì đừng có công khai ban ngày ban mặt như vậy chứ!
Chu Cảnh vừa thu dọn bàn ăn xong thì nghe bên ngoài có người gõ cửa, Thẩm Lâm ra mở thì thấy là Vương Nhân, trong tay hắn còn xách theo hai con cá mè mỗi con hơn hai cân, tựa như hiến bảo vật mà đưa cho Thẩm Lâm.
“Cá này ta bắt được ở thôn Thẩm gia, đây là hai con to nhất cố ý để lại cho cậu đó!”
Thẩm Lâm từ chối, nói: “Hai con cá này rất to, huynh vẫn nên giữ lại cho nhà mình ăn đi. Hôm nay đại ca ta bắt được một con cá sáu cân, anh rể làm cá kho tộ, chắc phải ăn mấy ngày mới hết!”
“Sáu cân à!” Ánh mắt hưng phấn của Vương Nhân nhanh chóng ảm đạm xuống, giống như một đứa bé bị thua cuộc. “Đúng là đủ ăn trong mấy ngày, xem ra cá của ta vẫn nhỏ lắm.”
Thẩm Lâm nghĩ nghĩ, nói: “Có điều anh rể ta bắt được không ít ốc, nấu lên ăn ngon lắm, huynh nhất định là chưa từng ăn qua món này đâu, để ta lấy cho huynh một ít mang về ăn thử. Ngày mai quầy nhà ta sẽ bán món này, huynh thích thì có thể tới mua.”
“A?” Vương Nhân ngơ ngác vô thức bật ra một tiếng, nhìn lại đã thấy Thẩm Lâm quay vào nhà gói ốc ra cho hắn.
Vương Nhân nhận ốc với thần sắc phức tạp, đây là chuyện gì vậy trời? Vốn hắn đưa cá qua tặng là để lấy lòng song nhi nhà người ta, cuối cùng người ta không những không nhận mà còn tặng lại cho hắn món ốc xào. Chỉ tiếc mục đích tặng là vì quảng cáo món mới của nhà cậu ấy, không biết cậu ấy có biết tâm tư của mình hay không.
Vương Nhân rối rắm vừa đi vào sân, Hách Ngọc Lan liền nhìn thấy hai con cá mà bà tìm nãy giờ.
“Ta nói hai con cá lớn nhất sao lại tự dưng biến mất, còn tưởng mình già rồi nhớ lầm, thì ra là con mang đi lấy lòng người trong lòng.” Hách Ngọc Lan là vợ của Vương Phúc Lộc, mẹ ruột Vương Nhân, chỉ là một nông phụ bình thường.
Hách Ngọc Lan che miệng cười có chút ý trêu chọc nói: “Đương gia mau đến xem nè, con trai ông mang hai con cá to nhất đi lấy lòng người ta không thành, mặt mũi xám xịt trở về kìa!”
Vương Nhân bị nói cho mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng cãi, “Con không có.” Nói xong liền quăng hai con cá vào trong thùng nước tựa như còn cầm là sẽ phỏng tay.
Vương Phúc Lộc cũng có chút sầu với việc hôn nhân của đứa con trai nhỏ này, con trai ông là người có chủ kiến, ý kiến của ông chỉ có thể dùng để tham khảo thôi. Hai vợ chồng đã từng đề cập qua vài cô nương nhưng đều bị Vương Nhân cự tuyệt, lý do thì qua loa cái này không được cái kia không tốt, vì thế Vương Phúc Lộc thực sự có chút sốt ruột.
Nghe vợ nói, phản ứng đầu tiên của ông là rốt cuộc con trai đã thông suốt rồi, còn lời nói đùa của vợ ông thì hai vợ chồng già cũng không để trong lòng, chỉ đơn thuần trêu chọc Vương Nhân mà thôi.
Bọn họ tự thấy bản thân Vương Nhân điều kiện không tồi, mặt mũi đẹp trai lại cao ráo, không phải tự khen chứ cũng thuộc top đầu những hán tử được các cô nương song nhi theo đuổi nhiều nhất thôn. Bàn về gia cảnh thì Vương Phúc Lộc là thôn trưởng, trong nhà xem như có của ăn của để, so với phần lớn nhà trong thôn đã là giàu có. Chính vì vậy mà ông cảm thấy người trong lòng Vương Nhân dù không đồng ý cũng không sao, dù gì muốn lấy hán tử trong thôn thì chủ yếu đều xem nhân phẩm gia cảnh, mấy cái đó nhà ông không lo. Hán tử có điều kiện tốt lại biết chủ động rất ít khi không theo đuổi được vợ.
Hôm nay nhà Vương Phúc Lộc cũng làm món cá, Vương Nhân đổ bọc ốc xào kia vào dĩa nhỏ mang lên bàn làm món ăn kèm.
Nhận thức của người thời nay với món ốc là thịt ít, mùi tanh, cách ăn rắc rồi, nếu không phải nhà nghèo đến không có gì ăn thì không ai muốn đυ.ng tới mặt hàng này.
Vương Phúc Lộc và Hách Ngọc Lan đều cho rằng người mà Vương Nhân ái mộ hoàn cảnh trong nhà khó khăn nên phải ăn ốc, nhưng dù nghèo đến vậy lại vẫn từ chối hai con cá mập của Vương Nhân, chứng tỏ phẩm hạnh của cô nương này không tồi, không phải loại người thích chiếm lợi. Nghĩ như vậy, hai ông bà liền càng có hảo cảm với cô con dâu tương lai này.
Vương Phúc Lộc còn chỉ vào nồi canh cá nói: “Khoan hẵng ăn, để ta múc ra một ít lát nữa con mang qua cho cô nương người ta, người ta da mặt mỏng nói không cần chẳng lẽ con thật sự mang cá về à. Nên cho thì vẫn phải cho, cùng lắm thì đổi phương thức thôi, đừng có thật thà quá. Muốn lấy được vợ thì da mặt phải đủ dày, nếu không cô nương người ta ngại mà con cũng khờ nốt thì coi chừng vợ con lại thành vợ người khác đấy!”
“Không cần để lại đâu.” Vương Nhân ngăn cản Hách Ngọc Lan đứng dậy, nói: “Cậu ấy thật sự không cần, hôm nay nhà cậu ấy cũng bắt được con cá nặng sáu cân, không biết ăn mấy ngày mới hết nữa, tất nhiên không cần cá này của con.”
Vương Phúc Lộc theo bản năng mà lặp lại: “Cá lớn sáu cân? Xem ra cha mẹ huynh đệ có cô nương ấy rất có bản lĩnh……” Đột nhiên Vương Phúc Lộc ý thức được gì đó, trong thôn hình như chỉ có duy nhất một nhà bắt được con cá sáu cân, đó là Chu gia. Mà người duy nhất trong Chu gia chưa thành thân chỉ có một song nhi —— Thẩm Lâm!
Hách Ngọc Lan rõ ràng cũng nghĩ đến cái tên này, lập tức trở nên khẩn trương, bầu không khí thoải mái khi nói về người trong lòng của con trai đã bay sạch.
Bà thử dò hỏi: “Con à, ốc này là Thẩm Lâm cho con, vậy hôm nay con mang hai con cá kia đi cũng là muốn cho nó sao?”
Vương Nhân ngừng đũa, hắn biết cha mẹ không thích song nhi, mà trong mắt người dân ở đây thậm chí là cả triều đại này, lấy song nhi cơ hồ cơ hồ đồng nghĩa với không thể sinh con trai. Mà một khi không sinh được con trai thì nhà đó sẽ đứt đoạn hương khói, với họ mà nói đó là chuyện lớn như trời, không thua gì ăn, mặc, ở, đi lại.
Cũng bởi vì tầng nguyên nhân này mà mấy năm nay Vương Nhân không dám tiết lộ cho cha mẹ người trong lòng hắn là Thẩm Lâm, cố ý kéo dài được ngày nào hay ngày đó. Nhưng hôm nay đã nói đến nước này, Vương Nhân cũng không thể trốn tránh được nữa.
Hắn ngả bài nói: “Phải, con muốn cưới Thẩm Lâm!”
“Không được!” Phản ứng của Hách Ngọc Lan không ngoài dự đoán rất dữ dội, “Con không cần con trai, không cần hương khói hay sao?!”
“Mẹ, song nhi không phải không thể sinh con trai, chỉ là không dễ sinh ra mà thôi. Mẹ xem Vương Bách Xuyên chẳng phải là hán tử, nhưng sinh ra hắn lại là song nhi mà.”
“Đừng nói tới Thẩm Văn, bao nhiêu song nhi gả đến thôn chúng ta cũng chỉ có một mình Thẩm Văn là sinh được con trai, nhưng từ đó tới giờ có sinh được nữa đâu!”
“Một đứa là đủ rồi!” Vương Nhân nói.
“Nhưng cũng phải có con trai mới được chứ!” Hách Ngọc Lan nói: “Tóm lại, Thẩm Lâm không được, bất kỳ song nhi nào cũng không được! Con là con trai mẹ, sao mẹ có thể trơ mắt nhìn con đứt đoạn hương khói chứ!”