Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 34. Phu lang tốt biết bảo vệ phu quân (2)

Tất nhiên là không có khả năng, Vương Phúc Lộc nhất thời cũng khó xử, cuối cùng vẫn là Chu Cảnh đề nghị: “Thôn trưởng đại bá, việc này cũng dễ tính toán thôi mà, nếu đã là ân oán giữa hai thôn thì cứ lấy tài nguyên chung của thôn bồi thường là được. Thôn chúng ta và thôn Thẩm gia có một con sông chung, trong sông có cá có tôm, hoàn toàn có thể dùng cái này xem như bồi thường. Không bằng để cho thôn dân thôn Vương gia có thể tùy ý bắt cá tôm trong vòng một ngày, bắt được nhiều hay ít thì đều do bản lĩnh cá nhân và cũng thuộc về người đó, ông thấy thế nào?”

Ánh mắt Vương Phúc Lộc sáng lên, “Biện pháp này rất được!”

Loại tài nguyên thiên nhiên như sông này được xem như tài sản công cộng, chỉ cần là thôn dân hai bên bờ thì đều có thể xuống sông bắt cá về cho nhà mình ăn, bắt được bao nhiêu thì xem như của người đó. Bình thường nhà ai tiếc tiền mua thịt thì đều xuống sông bắt vài con cá về cải thiện bữa ăn, làm gì có ai nguyện ý cho người khác động chạm vào lợi ích của mình, nhất thời rất nhiều thôn dân thôn Thẩm gia sôi nổi đứng ra phản đối.

Vương Phúc Lộc chỉ cười lạnh nói: “Được, các người không đồng ý thì ta liền đi tìm Huyện thái gia, xin ngài ấy trả cho thôn Vương gia chúng ta một cái công đạo, đến lúc đó nếu Huyện thái gia có ban cho thôn Thẩm gia các người cái danh ác thôn gì đó khiến hán tử trong thôn không cưới được tức phụ phu lang, cô nương gả đi không được, lên trấn trên làm công không xong thì cũng đừng trách ta không cho các người cơ hội!”

Huyện thái gia ở kinh thành chỉ là quan tép riu, nhưng ở nơi này chính là người đứng đầu cả một huyện, là quan lớn đó, lời ông nói ra chính là miệng vàng lời ngọc. Nếu cái danh ác thôn thật sự từ Huyện thái gia truyền ra, vậy thôn Thẩm gia liền vĩnh viễn sẽ phải đeo danh xấu này trên lưng, làm gì có ai dám có quan hệ với ác thôn mà Huyện thái gia đã nhận định? Suy xét thiệt hơn, thôn dân thôn Thẩm gia chỉ có thể nhịn xuống, đồng ý với yêu cầu của Vương Phúc Lộc.

Chuyện này đối với thôn Vương gia mà nói quả thực là chuyện vui lớn. Người nhà nông đều không mấy dư dả, một tháng có thể ăn được vài bữa thịt đã xem như có điều kiện lắm rồi, trong thôn không phải chưa có ai nghĩ đến việc bắt tôm cá trong sông, nhưng vì là tài sản chung nên không phải muốn bắt bao nhiêu cũng được.

Lúc này lại có thể tùy tiện đánh bắt, chỉ cần có bản lĩnh thì dù bắt được bao nhiêu đều là của nhà mình, nhất thời toàn bộ thôn Vương gia kéo nhau hết tới thôn Thẩm gia chuẩn bị bắt cá.

Thật ra con sông nằm giữa thôn Thẩm gia và thôn Vương gia cũng không lớn lắm, độ rộng chỉ chừng chiều cao của hai hán tử, bình thường người thôn nào muốn bắt cá chỉ có thể hoạt động bên nửa phần sông của thôn mình, hôm nay họ sẽ sang khu vực của thôn Thẩm gia để bắt. Vì để phòng ngừa cá từ thôn Thẩm gia bơi sang thôn Vương gia, sau đó bơi lại về thôn Thẩm gia, mọi người liền giăng một lớp lưới chỗ giữa hai thôn, như vậy dòng sông từ một đã chia thành hai, cá bên ở nào sẽ là của thôn đó.

Giăng tầng lưới này còn có một chỗ lợi nữa là không giữ được cá nhỏ, cá nhỏ có thể thông qua mắt lưới mà chui qua trốn thoát, như vậy sẽ phòng trường hợp cá trong thôn Thẩm gia bị vớt sạch.

Thẩm Mặc trước đó là vì giận quá mà ảnh hưởng tâm tình, bây giờ tảng đá trong lòng đã được dỡ bỏ, lại nghe thấy có thể tự do bắt cá nên càng nóng lòng muốn thử.

Trước kia cuộc sống ở Chu gia một nghèo hai trắng, Thẩm Mặc hy vọng nhất chính là bắt được chút tôm cá làm bữa ăn, vận khí tốt thì bắt được con cá béo nặng hai, ba cân, có thể đủ để làm được một bàn thức ăn phong phú. Tuy rằng phần lớn phải đưa cho Vương lão bà, phần còn lại thì Chu Cảnh kia đã ăn hơn phân nửa, nhưng ít ra cậu và tiểu đệ có thể lấy canh cá chan cơm, ăn vào được chút mùi vị thịt cá.

Chu Cảnh cố ý về nhà thay bộ quần áo cũ đầy mảnh vá khi trước, hắn sợ làm dơ bộ quần áo mà tiểu phu lang cực cực khổ khổ may cho mình, như vậy mất nhiều hơn được. Thật ra với điều kiện Chu gia bây giờ hắn hoàn toàn không cần thiết phải tranh giành cá với người khác, nhưng quan trọng là không khí náo nhiệt, Thẩm Mặc thích thì Chu Cảnh tình nguyện dỗ cho cậu vui vẻ.

“Em thích ăn cá gì, lát nữa tôi bắt riêng cho em.”

Thẩm Mặc nói: “Cá mè trắng đi, cá mè trắng trong sông này vừa to vừa mập, rất nhiều thịt!”

“Được, vậy tôi bắt cá mè trắng cho em.” Tuy thôn Thẩm gia đồng ý để thôn dân thôn Vương gia tới bắt cá nhưng cũng đặt điều kiện không thể dùng công cụ mà chỉ có thể bắt bằng tay không, nếu không chưa tới nửa ngày nhất định cá trong sông sẽ bị bắt sạch mất.

Ông chủ lớn Chu Cảnh đời trước có bao giờ tự ra tay bắt cá đâu, tay nghề quả thực không nỡ nhìn thẳng, sờ soạng được vài con đều ốm tong teo chẳng được mấy lạng thịt, hắn đều thả đi hết.

Một hán tử bên cạnh đã bắt được nửa sọt trong khi Chu Cảnh cả miếng vảy cá cũng không có, hắn cảm thấy thể diện mình đã mất hết cả liền lén nhìn về phía tiểu phu lang, quả nhiên thấy Thẩm Mặc đang che miệng cười hắn vụng về.

Chu Cảnh tức khắc bạo nộ, hổ không phát uy mấy người tưởng ta là hello kitty sao!

Hắn cảnh cáo trừng mắt nhìn cậu, Thẩm Mặc lập tức thu lại trêu chọc, cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ như chưa thấy gì.

Đúng lúc này, một con cá cực kỳ mập ước chừng phải tới năm, sáu cân vừa lúc bơi tới bên cạnh Chu Cảnh.

Tâm tình Chu Cảnh lập tức tràn đầy quyết tâm, hai mắt phát sáng, hai tay dùng lực như muốn gϊếŧ người giữ chặt lấy con cá kia. Con cá tuy mập nhưng cực kỳ linh hoạt, vừa thấy Chu Cảnh động đậy nó liền vèo một cái tránh được móng vuốt, Chu Cảnh thu lực không kịp chụp vào khoảng không làm nước văng tung tóe, trượt chân ngã vào sông.

Khúc sông này chỉ cao tới eo Chu Cảnh, hắn ngã phịch xuống khiến mặt mũi toàn thân đều ướt nhẹp, chẳng khác gì con gà rớt vào nồi canh.

“Ha ha ha ha…………” Thẩm Mặc ngồi trên bờ rốt cuộc nhịn không được cười ngửa tới ngửa lui, thì ra phu quân lúc nào cũng mang dáng vẻ không gì làm khó được hắn cũng có chuyện làm không tốt, ngược lại khiến Thẩm Mặc cảm thấy rất thú vị.

Hán tử bên cạnh chứng kiến từ đầu tới đuôi khinh thường bĩu môi. Gã không phải người thôn Vương gia, hôm nay gã tới nhà thím ruột sửa nhà giúp, nghe nói có thể tới thôn Thẩm gia bắt cá liền cũng chạy theo hỗ trợ.

Gã vừa cúi đầu mò mẫm bắt cá thì có một cặp hán tử song nhi đi đến bên cạnh. Hán tử mặc quần áo rách rưới, trên người đầy mụn vá, còn song nhi lại dung mạo xinh đẹp mặc một thân y phục mới tinh, khiến cho ngoại hình vốn đã xuất sắc càng thêm chói mắt.

Bây giờ không phải ngày lễ tết, nông gia bình thường mấy ai dám bỏ tiền ra may quần áo mới, hán tử nọ liền cảm thấy nhà song nhi này nhất định là phú hộ trong thôn, nếu không làm gì có điều kiện ăn mặc như vậy.

Song nhi có vừa có dung mạo xuất sắc vừa có gia thế hiển hách rất dễ hấp dẫn hán tử.

Mà Thẩm Mặc vẫn chưa khỏi bệnh hẳn, buổi sáng không có tinh lực búi tóc gọn gàng mà chỉ buộc hờ sau lưng, hán tử kia liền cho rằng cậu là song nhi vẫn chưa thành thân.

Gã đem Chu Cảnh thành một tên tiểu tử nghèo đang theo đuổi Thẩm Mặc.

Đối lập với bộ dáng chật vật của Chu Cảnh, gã nhìn lại bản thân mình liền ngẩng cao đầu, ưỡn ngực kiêu ngạo như con chim công đang xòe đuôi hấp dẫn bạn tình.

“Một hán tử mà nửa canh giờ bắt không nổi một con cá thì có bản lĩnh gì chứ, sau này làm sao có thể nuôi nổi phu lang, lo cho gia đình! Song nhi nhà ai gả cho người như vậy chẳng phải sẽ bị liên lụy chịu khổ sao!”

Thẩm Mặc đang ngồi trên bờ nhìn phu quân nhà mình mà cười, vừa nghe như vậy liền không vui, cậu như con mèo bị chọc xù lông thở phì phì đứng dậy vén tay áo cuốn ống quần lên nhảy xuống sông.

Chu Cảnh vội ngăn: “Không phải đã bảo em ở trên bờ sao, nước rất lạnh.”

Thẩm Mặc lắc đầu nói: “Nước mùa hè không lạnh. Em chỉ muốn để người nào đó biết gã còn không bằng một song nhi mà thôi, đắc ý cái quỷ gì!”

Lúc Thẩm Mặc nói chuyện cố ý lớn tiếng cho hán tử bên cạnh nghe thấy, nói xong liền cúi người mò mẫm trong sông. Bộ dáng cậu nhẹ nhàng như thể chỉ đang rửa tay nhưng khi đứng thẳng trong tay lại có thêm một con cá mè trắng béo mập đang điên cuồng vùng vẫy. Con cá này phải nặng đến sáu cân, trong đám cá sông đã xem như loại to.

Thẩm Mặc giơ con cá lên cao huơ huơ trước mặt hán tử nọ, đầu ngẩng cao còn kiêu ngạo hơn cả gã lúc nãy.

Hán tử kia: “……”

Chu Cảnh: “……”

Vương Phúc Lộc lúc này đã bắt được nửa sọt cá đi ngang qua, thấy Chu Cảnh không thu hoạch được gì trong khi Thẩm Mặc vừa xuống đã bắt được cá to liền trêu đùa: “Chu Cảnh xem ra ngươi không bằng phu lang rồi! Ngươi nha bản lĩnh kiếm tiền lợi hại thật nhưng tay nghề bắt cá thì thua xa phu lang nhà ngươi!”

Hán tử kia vừa nghe nói Thẩm Mặc là phu lang của Chu Cảnh, lại nhìn lại cách ăn mặc của hai người, tự hỏi tại sao Chu Cảnh thì mặc y phục rách nát còn phu lang lại quần áo xinh đẹp, khác gì để phu lang đè đầu cưỡi cổ. Sau gã mới biết được thì ra Chu Cảnh chính là hán tử mà thím gã nhắc tới cực kỳ có bản lĩnh kiếm tiền, chỉ vì phu lang ngất xỉu mà vung tay chi hẳn 20 lượng khám bệnh không chút do dự.

Bản lĩnh như vậy lập tức khiến gã tự thẹn không bằng, xám xịt cụp đuôi bỏ đi.