Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 33 - 1: Đối sách

Chu Cảnh cuống quít chạy tới đỡ Thẩm Mặc lên, thấy sắc mặt cậu trắng bệch như giấy, một tia huyết sắc cũng không có, cả người mềm nhũn như sắp tắt thở, Chu Cảnh run rẩy đưa tay lên mũi cậu thăm dò.

Tuy hơi thở rất mỏng manh, nhưng đúng là vẫn còn thở.

“Tiểu đệ…… Tiểu đệ…… Mau đi mời Chung đại phu!” Vừa nghe Chu Cảnh phân phó Thẩm Lâm liền chạy như bay ra ngoài rồi biến mất trong đám người.

Chu Cảnh liên tục ấn nhân trung cho Thẩm Mặc, đồng thời trong miệng không ngừng gọi: “Tiểu Mặc, Tiểu Mặc em tỉnh lại đi……”

Chu Cảnh một lúc thì ấn một lúc thì dừng, không biết qua bao lâu, mồ hôi trên trán hắn đã to như hạt đậu rơi trên mí mắt Thẩm Mặc.

Mí mắt Thẩm Mặc như thể không chịu được sức nặng của giọt nước, động động vài cái rốt cuộc từ từ mở ra.

“Tiểu Mặc……” Chu Cảnh tựa cười tựa khóc gọi một tiếng, một người cứng như sắt thép, đường đường nam nhi bảy thước ngay cả cái chết cũng không sợ lúc này lại phải rơi nước mắt. “Tiểu Mặc, em tỉnh lại đi, mau tỉnh lại nhìn tôi.”

Thẩm Mặc chỉ cảm thấy cả người nặng nề cực kỳ mệt mỏi, cậu muốn nâng tay lên lau nước mắt cho Chu Cảnh bảo hắn đừng khóc nữa, nhưng tay nâng đến một nửa liền không còn sức lực, lúc vừa rơi xuống thì bị Chu Cảnh nắm được siết chặt.

“Em không sao đâu, thật đó! Anh đừng lo.” Thẩm Mặc nghĩ Chu Cảnh là một hán tử, khóc lóc trước mặt mọi người như thế nhất định sẽ bị chê cười.

Chu Cảnh cũng không biết mình đã đáp lời như thế nào, hắn chỉ muốn trò chuyện với Thẩm Mặc, chỉ sợ nếu ngừng lại một chút thì cậu sẽ lại ngất xỉu.

“Tiểu Mặc tôi ôm em vào nhà, tiểu đệ đã đi mời đại phu rồi, sẽ về ngay thôi.”

Chu Cảnh bế Thẩm Mặc lên đưa cậu vào phòng ngủ, cẩn thận như nâng niu một món bảo vật bằng thủy tinh.

Chu Cảnh dù hận không thể mọc cánh để nhanh chóng mang cậu vào phòng nhưng từng bước chân lại chậm rãi vững vàng, không dám vội vàng xóc nảy dù chỉ một chút. Tới mép giường, hắn lại cẩn cẩn dực dực nhẹ nhàng đặt cậu xuống.

Lúc này Thẩm Lâm đã dẫn theo Chung đại phu chạy như điên vào nhà, Chung đại phu đã một đống tuổi nãy giờ vẫn luôn bị Thẩm Lâm kéo liều mạng chạy, bây giờ đang thở hồng hộc như sắp ngất. Cũng không đợi ông hoãn lại hơi thở đã lại bị Chu Cảnh túm đến cạnh giường.

Chung đại phu đầu tiên là mở miệng Thẩm Mặc ra nhìn dưới lưỡi cậu sau đó mới cẩn thận bắt mạch, một lúc sau kết luận: “Thẩm tiểu tử là do tâm tình kích động, hỏa khí công tâm dẫn tới ngất xỉu, tạm thời không có gì đáng ngại, có điều sau này không được như vậy nữa, rất hại đến thân thể.”

Chu Cảnh liên tục đáp ứng, nhận lấy phương thuốc Chung đại phu viết đưa cho Thẩm Lâm.

“Tiểu đệ, đệ đi sang nhà Vương đại thúc kể lại tình hình nhà ta, nói thúc ấy đánh xe chở đệ lên trấn trên bốc thuốc về. Nhớ đừng nhờ không người ta, phải trả tiền.” Chu Cảnh từ trong ngực móc ra mấy lượng bạc vụn đưa hết cho Thẩm Lâm.

Thẩm Lâm gật đầu, “Đệ hiểu rồi.”

Chu Cảnh lại nói nhỏ gì đó với Thẩm Lâm, tuy cậu khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều.

“Chờ đã.” Chung đại phu gọi Thẩm Lâm đang định quay đi: “Chu tiểu tử, ngươi nếu đã thuê riêng một chuyến xe lên trấn trên thì còn không bằng mời một đại phu từ y quán về xem bệnh cho Thẩm tiểu tử đi, cũng yên tâm hơn.”

Thật ra Chu Cảnh cũng ý này, bằng không hắn cũng không đưa nhiều bạc như vậy cho Thẩm Lâm, Thẩm Lâm cầm bạc rồi còn cố ý trả lời “đã hiểu”, đều là ám hiệu của hai người để tránh Chung đại phu nghĩ nhiều.

Dù sao Chung đại phu là đại phu duy nhất trong thôn, khoan nói y thuật tốt hay không nhưng không tránh được những lúc nhức đầu đau bụng cần tới ông gấp, không thể đắc tội được.

Có điều y thuật của Chung đại phu thật ra hoàn toàn đủ dùng với các trường hợp trị bệnh vặt cứu người trong thôn, tự ông cũng biết cân lượng của mình thế nào chứ không hề lên mặt cho rằng mình là giỏi nhất, thế nên mới đưa ra đề nghị cho Chu Cảnh.

Chu Cảnh lập tức gật đầu, thuận theo dặn dò Thẩm Lâm: “Đệ tìm tới y quán có danh tiếng chút mời một đại phu về đây, tốn bao nhiêu tiền cũng được, nói sơ qua tình hình của ca ca đệ với người ta, về phần dược liệu thì càng không thành vấn đề, miễn sao cải thiện được bệnh tình là được.”

“Được.”

Phòng ngủ Chu gia được xây dựng theo lối kiến trúc của nhà giàu trấn trên, chia làm hai ngăn trong ngoài, bình thường gian ngoài là cho nha hoàn gia đinh gác đêm ở để lúc nào cũng có thể theo dõi động tĩnh của chủ nhân, tiện chiếu cố ngay lập tức nếu chủ nhân cần.

Lúc này gian phòng ngoài vừa lúc phát huy tác dụng. Chung đại phu tuy rằng là đại phu tới xem bệnh cho Thẩm Mặc, nhưng xem xong rồi lại không tiện ngồi lại trong phòng ngủ, Chu Cảnh không để ông đi về ngay mà mời ngồi ở gian ngoài.

Chu Cảnh biết Thẩm Mặc từ lúc tỉnh lại luôn lo lắng chuyện của hắn, liền nắm lấy tay cậu trấn an, nhẹ giọng thì thầm bên tai cậu: “Tiểu Mặc em không cần lo lắng, cũng không cần sợ Vương lão bà, không sao đâu! Tôi đã có cách đối phó rồi để tôi nói em nghe.”

“Vương lão bà tuy nói tôi không phải con trai bà ta nhưng tôi tin bà ta chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, trong tay tuyệt đối không có chứng cứ. Còn vết sẹo mà em nói kia là sau này mới có, Vương lão bà đã đuổi con trai bà ta ra ngoài nhiều năm như vậy, lại chưa từng quan tâm hỏi han nên nhất định không biết được. Dù bà ta có buộc tội thế nào thì tôi cũng không sợ. Ở đây nếu muốn nghiệm chứng hai người có phải mẹ con ruột hay không không hề dễ dàng, gần như là không có cách xác nhận, biện pháp duy nhất chính là trích máu nghiệm thân.”

“Em cũng từng nghe qua biện pháp này, người trong thôn nói trích máu có thể kiểm nghiệm được hai người có quan hệ máu mủ hay không. Nếu đến lúc đó Vương lão bà muốn dùng cách này thì chúng ta phải làm sao?”

Chu Cảnh ngồi dựa ở đầu giường Thẩm Mặc, thấy cậu lại bắt đầu hơi kích động thì lập tức cúi người ôm cậu vào lòng thấp giọng an ủi.

“Em đừng vội nghe tôi nói đã, loại biện pháp này thật ra không chính xác, tôi có cách làm cho dù là Vương lão bà hay Vương Thành trích máu thì đều có thể hòa lại với máu của tôi.” Chu Cảnh thì thầm bên tai Thẩm Mặc: “Đó là phèn, chỉ cần có phèn chua thì bất kể máu của hai người nào cũng để có thể tương dung, em nhất định phải tin tưởng tôi, đừng nóng lòng. Em cũng biết ở chỗ của tôi ai cũng được đi học tập tri thức, những điều này đều là kiến thức căn bản được truyền lại sau vô số lần kiểm chứng, không thể sai được.”

“Vậy phèn……”

“Vừa rồi tôi đã dặn tiểu đệ nhớ mua phèn về rồi.”

Thẩm Mặc cũng không hề cảm thấy an tâm mà lại lo lắng nói: “Vậy nếu họ tìm được Chu Cảnh thì làm sao bây giờ? Dù cho hắn thật sự đã chết, nhưng chỉ cần thi thể bị phát hiện thì anh liền……”

Chu Cảnh cắt ngang lời Thẩm Mặc: “Không đâu, tuyệt đối sẽ không! Lúc em thấy hắn hắn đã bị răng nanh lợn rừng cắn cho đầy người thủng lỗ, sau lại bị ủi đi xa chứng minh thương tích hắn đã cực kỳ nghiêm trọng. Dưới tình huống đã bị trọng thương như vậy dù chúng ta có cứu, đừng nói là ở thời đại thiếu thốn thiết bị y tế này, cho dù mang mới hiện đại thì chưa chắc hắn đã sống được. Chỉ việc mất máu quá nhiều thì đã phải chết không thể nghi ngờ, mà một khi hắn chết, dù thi thể không bị dã thú ăn mất nhưng thời gian đã qua mấy tháng, tiết trời lại nóng, chắc chắn không thể nguyên vẹn được. Bây giờ dù cho Vương lão bà tìm thấy được thì cũng chỉ là một khối thi thể không ai nhận ra. Em nói xem tôi và Chu Cảnh lớn lên giống nhau như đúc, máu lại tương dung, người trong thôn sẽ tin bên nào? Dù có mang lên nha môn tới trước mặt Huyện thái gia thì Huyện thái gia cũng chỉ sẽ tin tưởng chúng ta thôi, cho rằng Vương lão bà vì tiền mà nói dối, muốn mưu đoạt gia nghiệp nhà ta. Vì thế em đừng sợ nữa, cứ yên tâm, hết thảy rồi sẽ thuận buồm xuôi gió, quá khứ qua rồi sẽ tốt đẹp thôi.”

“Ừm, em tin anh.” Thẩm Mặc nắm lấy tay Chu Cảnh, yên lặng nằm trong ngực hắn.

-----

Vương Quý biết Chu gia đang gấp nên đánh xe hết tốc độ như muốn bay trên đường, vừa đi vừa về chỉ tốn một canh giờ rưỡi. Trong khi đó Thẩm Mặc được Chu Cảnh dỗ dành một hồi, tinh thần thả lỏng đã ngủ mất.

Đại phu được mời đến là một vị tương đối có tiếng đang làm trong một y quán nổi danh, tất nhiên không phải đại phu giỏi nhất. Vị giỏi nhất kia chỉ chuyên thăm khám cho các nhà có uy vọng ở trấn trên, không phải người mà Thẩm Lâm có thể mời được, cho nên chỉ đành dùng tiền mời đại một người về. Chưa biết tiền thuốc hết bao nhiêu, riêng phí tới khám bệnh tại nhà thôi đã là 5 lượng.

Đại phu tới họ Tùng, bước vào trong Chu gia mới phát hiện đây căn bản không phải ngôi nhà nông thôn bình thường mà ông vẫn nghĩ, càng vào trong lại càng không dám khinh thường Chu gia nữa.

“Tùng đại phu, phu lang nhà ta vừa mới thϊếp đi xong, ông có thể bắt mạch nhẹ tay chút đừng kinh động em ấy không? Có gì cần cứ hỏi ta là được.”

“Có thể.” Tùng đại phu bị Chu Cảnh ảnh hưởng không tự giác mà cũng hạ giọng theo. Mạch của Thẩm Mặc vừa hư vừa nhược, nhịp đập yếu ớt vô lực, điển hình của chứng suy nhược và thiếu máu. “Người bệnh tạm thời không quá đáng ngại, chỉ là thân thể quá hư nhược, sau này không thể để cậu ta kích động như thế nữa. Vừa hay ta đã mang tới mấy vị thuốc mà cậu ta đang cần, bây giờ bốc cho ngươi một ít, ngươi sắc cho cậu ta uống liên tục sáng tối, một tháng sau lại tới y quán tìm ta.”

Tùng đại phu lại dặn dò những việc cần chú ý lúc sắc thuốc và ăn uống hàng ngày rồi mới lên xe lừa để Vương Quý đưa trở về. Tiền thuốc một tháng tốn hết 15 lượng bạc, Chung đại phu choáng váng đứng một bên nhìn Chu Cảnh dứt khoát móc ra 20 lượng thanh toán tiền khám và tiền thuốc mà mắt không thèm chớp một cái.

20 lượng đó a! Ruộng nhà ai được mùa lắm mới mơ được tới số tiền ấy, bây giờ chỉ chớp mắt thôi đã tiêu hết mà Chu Cảnh không đổi sắc mặt, rốt cuộc Chu gia có tiền tới cỡ nào chứ!