Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 33 - 2: Ảo tưởng

Một ngày này Chu gia lăn lộn tới nửa đêm mới ngủ được, mà trong thôn Vương lão bà cũng lăn qua lộn lại tới gần sáng. Ngày thứ hai sau khi nghe ngóng được Thẩm Mặc không những không chết mà còn tốn hết 20 lượng khám bệnh bốc thuốc, Vương lão bà đau đớn không khác gì cắt thịt trên người bà ta xuống. Tất nhiên không phải bà ta đau lòng cho con dâu chịu khổ mà là hận sao không chết quách đi cho rồi, số tiền đó chẳng phải sẽ thuộc về bà ta hay sao! Sau đó Vương lão bà không biết nghĩ đến cái gì, vội vã chạy tới thôn Thẩm gia.

Hôm nay Chu Cảnh dậy từ rất sớm nấu cho Thẩm Mặc cháo nấm tuyết táo đỏ, chưng thêm một chén canh trứng gà thanh đạm. Đút cho cậu ăn xong lại dỗ dành uống thuốc, sau đó liền không cho Thẩm Mặc làm gì nữa chỉ giục lên giường nghỉ ngơi.

Thẩm Mặc nói: “Cảnh ca, đại phu trấn trên và Chung đại phu đều đã xem qua rồi, em chỉ là hỏa khí công tâm chứ không có gì trở ngại, tĩnh dưỡng mấy ngày là được, anh đừng có lo lắng quá, cứ yên tâm đi bán đi. Anh không nói em cũng biết bốc thuốc cho em đã tốn không ít tiền, lạp xưởng còn tồn đó nếu còn không bán ra thì tổn thất của chúng ta sẽ càng lớn hơn, không thể vì em chưa khỏe hẳn mà nhà ta cũng ngừng buôn bán luôn chứ! Lại nói cũng coi như là vì em, bằng không một tháng sau hết thuốc rồi chỉ sợ chúng ta không còn đủ tiền để tái khám nữa.”

Chu Cảnh nói: “Những gì em nói tôi đều đã suy xét qua rồi, bày quầy vẫn phải bày có điều tôi không thể đi theo được. Vương lão bà hôm qua náo loạn một trận dọa em té xỉu, hôm nay nếu nghe nói em không làm sao nhất định lại sang kiếm chuyện. Nếu để tiểu đệ sợ nhà tôi vẫn sợ hai em ứng phó không được mà cũng không yên tâm, vì thế tôi nhất định phải ở nhà.”

“Vậy quầy thì sao?”

“Tôi định mời Thẩm Đại Nương và con trai bà giúp đỡ một thời gian. Nhà ta với họ có khế ước lâu dài, có ràng buộc này Thẩm Đại Nương nhất định càng nhiệt tình hơn. Hơn nữa chúng ta cũng không nhờ không, Vương Đại Lực ở trấn trên bốc vác một ngày được 30 văn, chúng ta cũng trả hắn 30 văn, tiền công này cao hơn bình thường 10 văn mà công việc nhẹ nhàng hơn bốc vác nhiều. Bán hàng từ sáng tới chiều cũng không chiếm quá nhiều thời gian, hắn nhất định sẽ đồng ý.”

“Đúng rồi, sao em lại không nghĩ ra nhỉ, mời hắn giúp đỡ cũng thích hợp, chỉ là tiểu đệ là song nhi nếu đơn độc đi ra ngoài buôn bán với hán tử như Vương Đại Lực rất dễ bị người khác đàm tiếu.”

“Việc này cũng chỉ có thể để tiểu đệ chịu ủy khuất, để tôi đi nói chuyện với đệ ấy, ứng phó qua đoạn thời gian này thì tốt rồi.”

Sau đó Chu Cảnh đem tình huống cụ thể giải thích với Thẩm Lâm, Thẩm Lâm không nói hai lời liền đáp ứng.

Cậu nói: “Anh rể yên tâm đi, đệ không nghĩ gì nhiều đâu. Những gì huynh và đại ca làm cho đệ đệ đều hiểu rõ, huống chi thanh danh đệ sớm đã chẳng ra sao rồi, thêm một chuyện cũng chẳng nhiều hơn. Trong nhà đúng là cần có huynh trấn thủ, nếu không bà thím kia lại sang gây sự nữa đệ cũng sợ không ứng phó nổi. Huynh cứ việc ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc đại ca đi, sinh ý bên ngoài giao cho đệ, đệ nhất định có thể làm tốt.”

Chu Cảnh vỗ vai Thẩm Lâm: “Đại ca đệ quả thực không uổng công thương đệ!”

Chu Cảnh bảo Thẩm Lâm ăn sáng trước, hắn luộc lạp xưởng xong thì liền đi tới nhà Thẩm Đại Nương.

Bởi vì Chu gia phải lên trấn trên sớm để kịp buôn bán nên thức dậy sớm hơn nhiều so với những nhà khác trong thôn. Hắn tới nơi gõ cửa nửa ngày Vương Đại Lực mới khoác quần áo chạy ra mở cửa.

Vừa nhìn thấy là Chu Cảnh, Vương Đại Lực vội vàng mời hắn vào nhà.

“Ta hôm nay tới là muốn mời huynh sang hỗ trợ việc buôn bán. Chắc huynh có nghe nói ngày hôm qua thím Vương tới nhà ta náo loạn một hồi, phu lang ta bị bà ta đẩy ngất xỉu tại chỗ, ta sợ hôm nay em ấy chưa khỏe hẳn nên không dám vắng nhà. Nhưng huynh cũng biết việc buôn bán thức ăn này sợ nhất là bị hư hỏng, dù bỏ trong hầm thì cũng không để giữ được trong thời gian dài, cho nên ta muốn thuê huynh đi trấn trên bày quầy cùng với Thẩm Lâm. Về phần tiền công thì ta tuyệt đối không bạc đãi, ta trả bằng tiền bốc vác 30 văn một ngày.”

Vương Đại Lực vừa nghe mỗi ngày 30 văn liền hoảng sợ, hắn khiêng bao tải cả ngày mệt muốn chết sống mà cũng chỉ kiếm được 30 văn, bây giờ lại chỉ cần lên trấn bày quầy đứng một chỗ lại cũng kiếm được 30 văn, chẳng khác gì đứng chơi lấy tiền, lập tức liền đáp ứng: “Được.”

“Vậy được, huynh ăn sáng đi rồi sang nhà ta, cơm trưa và chiều thì không cần lo, Thẩm Lâm sẽ chuẩn bị thức ăn.”

Vậy mà còn bao hai bữa cơm, Vương Đại Lực càng thêm vui vẻ.

Chu Cảnh đi rồi, Thẩm Đại Nương từ trong phòng ra tới.

“Mẹ ở buồng trong nghe động tĩnh hình như là Chu Cảnh đúng không? Sớm như vậy hắn tới đây làm gì? Chẳng lẽ biết chuyện Thẩm Mặc tự tiện làm chủ ký khế lớn với nhà ta nên tới đổi ý?” Thẩm Đại Nương lo lắng sốt ruột hỏi.

“Không phải!” Vương Đại Lực vẫn đang mặt mày hớn hở trả lời: “Ngày hôm qua sau khi mẹ về chẳng phải bà Vương kia sang Chu gia gây sự rồi đánh Thẩm Mặc hôn mê sao, hôm nay Chu Cảnh không yên tâm để Thẩm Mặc ở nhà một mình, lại cũng không thể để một song nhi như Thẩm Lâm ra ngoài buôn bán nên mới tới đây nhờ con hỗ trợ, tiền công một ngày 30 văn. Con nghĩ chỉ bày quầy buôn bán vừa không mệt bao nhiêu mà vừa không ảnh hưởng đến chuyện nuôi vịt, buổi sáng con có thể dậy sớm một chút cho vịt ăn, buổi tối thì phụ mẹ chuẩn bị sẵn thức ăn hôm sau cho vịt, trưa thì mẹ chịu khó cho ăn lần nữa, con thấy sắp xếp vậy cũng ổn nên đã đáp ứng rồi.”

Thẩm Đại Nương lại nhìn Vương Đại Lực thật sâu, nhìn đến Vương Đại Lực chấm hỏi đầy đầu, hoang mang hỏi: “Mẹ, mẹ nhìn con vậy là có ý gì?”

Thẩm Đại Nương cười nói: “Con thật là ngốc mà, sao mà tới vậy rồi còn không thông suốt chứ. Ý tứ Chu gia đã rành rành ra đó, chỉ còn thiếu người kia là song nhi nên không tiện mở miệng nói thẳng muốn kết thông gia thôi.”

“Con thử ngẫm lại xem, Thẩm Mặc bị bệnh đúng là cần phải có người ở nhà chiếu cố, nhưng tại sao người ở nhà lại là Chu Cảnh mà không phải Thẩm Lâm chứ? Thẩm Lâm là đệ đệ Thẩm Mặc, nó chiếu cố Thẩm Mặc nhất định sẽ tận tâm tận lực, Chu Cảnh cũng rảnh tay bày quầy. Nếu một mình Chu Cảnh bán hàng tuy cũng bận rộn tay chân nhưng vẫn có thể tạm chấp nhận cho qua thời gian này.”

“Nhưng Chu gia sắp xếp thế nào? Nhất định phải đi đường vòng mời con sang hỗ trợ, lại còn trả tiền công cao như vậy. Đây còn không phải là đổi phương thức giúp con và Thẩm Lâm có cơ hội đơn độc ở chung với nhau, cho hai đứa bồi dưỡng cảm tình sao!”

“A!” Vương Đại Lực ngơ ngác há miệng, hoàn toàn không nghĩ được quanh co lòng vòng như thế. Nếu mẹ hắn mà không giải thích cặn kẽ thì có lắp thêm não hắn cũng không thể tưởng được nước đi này. Bây giờ càng nghe mẹ nói hắn càng thấy có khả năng.

Thẩm Đại Nương che miệng cười nhìn con trai ngốc của mình.

“Đại Lực à đây là chuyện tốt, con không cần nghĩ gì nhiều chỉ cần yên tâm ở chung với Thẩm Lâm hòa thuận là được. Qua mấy ngày nữa mẹ liền tìm bà mối sang đó làm mai cho con!”

Nhưng Vương Đại Lực lại nhíu mày nói: “Nhưng Thẩm Lâm dù sao cũng là song nhi mà, song nhi chỉ sinh được ra song nhi, vậy không phải nhà ta sẽ tuyệt hậu sao!”

Thẩm Đại Nương mắng: “Cái thằng này sao tầm nhìn lại hạn hẹp thế chứ! Không phải mẹ đã nói rồi sao, sau này sẽ lấy thêm cho con một cô nương nhà đàng hoàng về làm bình thê.”

“Nhưng nhà chúng ta làm gì có tiền nuôi thêm một miệng ăn nữa?”

“Con thì biết cái gì! Bây giờ con làm công cho Chu gia mỗi ngày được 30 văn, Thẩm Lâm cũng đang làm công cho Chu gia, dù tính theo tiền công trung bình thì cũng được 20, mà sau này nhà ta còn buôn bán vịt lâu dài với Chu gia, bốn tháng kiếm được 6 lượng bạc, lại còn cả trồng trọt hoa màu các thứ, nhiều chỗ thu tiền vào như vậy sao lại không nuôi thêm được một người chứ! Não con bị úng nước à?”

Bị Thẩm lão thái chỉ vào trán mắng, Vương Đại Lực mới kịp phản ứng lại, bây giờ nhà hắn đã không còn như trước kia nữa rồi, không nói tới cái khác mà nội việc bán vịt thôi đã dư sức nuôi thêm người. Nghĩ rõ ràng hắn liền nhe răng cười ha ha, không còn rối rắm nữa.

Vương Đại Lực vội vàng ăn bữa sáng xong liền tới Chu gia tìm Thẩm Lâm, hai người ngồi trên xe lừa lộc cộc lên trấn trên.

Vương Đại Lực chỉ là một nông phu chất phác, có chuyện gì cũng không giấu được trong lòng, mẹ hắn nói với hắn chuyện Chu gia có ý muốn gả Thẩm Lâm cho hắn làm phu lang, hắn liền thật sự cho rằng Thẩm Lâm đã đồng ý việc này. Vì vậy trên đường đi hắn đều âm thầm hoặc công khai nhìn Thẩm Lâm dò xét, có đôi khi thậm chí còn cố ý ra vẻ đương gia cho Thẩm Lâm xem, sau đó trộm quan sát phản ứng của cậu.

Thẩm Lâm vốn thông minh, huống hồ gần đây lại theo Chu Cảnh ra bên ngoài buôn bán, giao tiếp với đủ loại người, mở rộng thêm kiến thức, cậu dễ dàng nhìn ra được tâm tư Vương Đại Lực.

Cậu suy nghĩ một chút liền hiểu có lẽ Vương Đại Lực đang hiểu lầm ý mình, có điều cũng không nói thẳng ra. Cậu biết tình huống trong nhà, anh rể không thể rời nhà đi bán được, nếu không khi Vương lão bà tới làm loạn cậu với đại ca thật sự không trấn áp nổi. Nhưng nếu không buôn bán thì thức ăn làm sẵn sẽ hư mà đại ca xem bệnh vẫn cần tiền. Cho nên có vài lời không thể nói rõ, lỡ như nói thẳng toẹt ra khiến Vương Đại Lực thẹn quá thành giận bất hòa với mình, vậy sinh ý làm sao bây giờ? Cùng lắm thì ráng chịu đựng hơn một tháng nữa vậy, cũng chẳng thể thành sự thật, chỉ là thêm vài tin đồn nhảm nhí thôi.

Thẩm Lâm càng ẩn nhẫn, Vương Đại Lực càng khẳng định ý tứ của Chu gia, trong lòng đã thầm xem Thẩm Lâm như vị hôn phu mà đối đãi.