Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 32. Suy diễn (2)

Biểu tình trên mặt Thẩm Đại Nương lại trở nên phức tạp, bà đoán tám phần là Thẩm Lâm không còn sạch sẽ nữa rồi, tuy không biết vì sao Chu Cảnh lại đồng ý gả Thẩm Lâm ra ngoài, nhưng mặc kệ thế nào nếu đã chịu gả Thẩm Lâm đi thì tuyệt đối sẽ không bạc đãi nó.

Là một người mẹ, tất nhiên bà không muốn cưới cho con trai một phu lang không sạch sẽ, thậm chí còn không muốn cưới song nhi vào cửa kìa. Nhưng nhìn con trai mỗi ngày làm lụng vất vả, cả ngày khiêng bao tải mệt đến nỗi về nhà là đặt lưng xuống ngủ, cái này cũng thôi đi nhưng chủ thuê còn thường xuyên bới móc tìm cớ khấu trừ chút tiền công ít ỏi, cuối cùng thực nhận vào tay chẳng được bao nhiêu.

Nhưng nếu lấy được Thẩm Lâm, có tầng quan hệ thông gia với Chu gia thì sau này con trai bà không cần cực khổ như vậy nữa, kiếm tiền cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều. Có thể ăn mặc như Chu Cảnh, mặc vào trường bào nhất định khí vũ hiên ngang, cũng có thể được ở trong căn nhà to lớn hoành tráng như Chu gia, tới lúc đó để xem có ai còn dám xem thường mẹ con họ.

Thẩm Lâm là song nhi không sinh được con trai, mà nhà họ Vương bà không thể tuyệt tự được, tới lúc đó có thể lấy cớ này cưới một cô nương thân phận cao quý về làm bình thê, vậy chẳng phải sẽ đẹp cả đôi đường sao! Bà cũng không sợ Thẩm Lâm làm loạn, bọn họ hoàn toàn có thể lấy chuyện khi Thẩm Lâm gả sang đã không còn trong sạch để làm nhược điểm, nắm được đằng chuôi rồi đừng nói Thẩm Lâm không dám náo loạn, ngay cả Chu Cảnh cũng không thể không tiếp tục trợ giúp nhà mình phát tài. Con trai bà sau này sẽ không còn phải tiếp tục cực khổ nai lưng ra làm công nữa. Còn về Thẩm Lâm bà sẽ không bạc đãi cậu ta, cưới về làm bộ làm dáng, cho ăn ngon mặc đẹp cung phụng tận nơi, sẽ không khiến cậu ta chịu ủy khuất. Cứ xem như cưới về một mối làm ăn vậy, cũng chẳng sao.

Thẩm Đại Nương tự thấy tính toán khôn khéo, liền nói với con trai: “Mẹ thấy Thẩm Lâm kia cũng không tồi, hiện tại cũng đã đi theo học cách buôn bán, sau này nhất định có thể giúp được nhà chồng. Hay là mẹ nhờ người dò hỏi, con thấy lấy về nhà mình thế nào?”

Vương Đại Lực hơi cau mày ngạc nhiên, “Nhưng cậu ta là song nhi, sợ là không sinh được con trai!”

Thẩm Đại Nương xua xua tay, “Không sao, cùng lắm thì đến lúc đó cưới thêm cho con một cô nương trong sạch là được.”

Vương Đại Lực hỏi: “Nhà mình sao mà nuôi nổi hai miệng ăn chứ?”

Thẩm Đại Nương trong lòng thầm than, “Thằng con ngốc này, cưới Thẩm Lâm rồi chẳng lẽ Chu gia có thể mặc kệ con sao?”, ngoài miệng lại sợ động chạm lòng tự trọng của con trai nên không dám ăn ngay nói thật.

“Cuộc sống sau này rồi sẽ tốt lên thôi.”

Trước giờ chuyện nhân duyên đều nghe cha mẹ an bài, mai mối giới thiệu, trừ vài trường hợp cá biệt trong thôn thì hầu hết các hán tử cô nương đều sẽ nghe lời người nhà, thậm chí có người còn gả cho một ông già lớn tuổi chưa từng gặp mặt nữa. Vương Đại Lực cũng không cảm thấy có gì không đúng nên liền gật đầu đáp ứng.

—--

Chuyện Chu gia thu mua vịt ở trong thôn chưa hết xôn xao thì tin tức nhà hắn ký khế ước mua bán lớn với nhà Thẩm Đại Nương, bốn tháng kiếm được 6 lượng bạc chỉ trong một đêm đã truyền đi khắp thôn.

Trong nhà chính Vương gia, Vương lão bà đang bưng chén cơm gắp một miếng thịt to bằng cái móng tay trong dĩa lên, vừa nghe tin tức con trai lớn kể tức khắc hết muốn ăn nữa.

Từ sau khi xóa tên Chu Cảnh ra khỏi gia phả, Vương gia chứ như không còn đứa con trai lớn tên Chu Cảnh này, trực tiếp viết tên đứa con thứ hai lên đầu, cho làm con cả.

Con trai lớn nói: “Là thật đó, có rất nhiều người thấy khế ước của tên sao chổi kia với Thẩm lão thái, không thể sai được!”

Vương lão bà không ăn nổi cơm nữa, đặt chén cơm xuống đứng dậy đi ra ngoài.

Vương Thành hỏi: “Bà định đi đâu?”

Vương lão bà tức giận nói: “Tiền bạc nhà ta đều bị thằng sao chổi kia hại cho tiêu tán hết, tôi phải đi xem xem sao.”

Trên thực tế khoảng thời gian này đứa cháu lớn của bà ta vẫn luôn ngã bệnh, Vương lão bà sốt ruột chăm sóc đến tinh thần tiều tụy, không có thời gian tìm Chu Cảnh gây sự. Nếu không ngay khi Chu Cảnh mới xây nhà sao bà ta có thể không sang làm loạn được.

Cũng chẳng biết người Vương gia nghĩ cái gì, rõ ràng kiêng kị Chu Cảnh khắc mình nên tránh hắn như rắn rết, nhưng một khi cảm thấy có được chỗ tốt từ Chu Cảnh thì lập tức chẳng còn sợ gì nữa.

Vương lão bà đến trước cổng lớn nhà Chu gia, vừa thấy hàng tường vây cao cao khí thế tức khắc liền choáng váng, bị hù đến nỗi phải túm đại một thôn dân xác định lại xem chỗ này rốt cuộc có phải nhà Chu Cảnh hay không, sau khi nhận được khẳng định thì mới dám quang minh chính đại đập cổng.

“Ai đó?” Chỉ chốc lát sau, có người ra tới cách một cánh cổng sơn đỏ hỏi một tiếng.

Vương lão bà ở bên ngoài nghẹn một hơi, quả thực sắp tức đến nổ phổi, nhưng vẫn không lên tiếng trả lời, chỉ không ngừng đập ầm ầm vào cổng lớn. Gần đây bà ta đều ru rú trong nhà chăm sóc cháu trai, dù có ra ngoài thì cũng chỉ ra ruộng nhìn một chút chứ chưa từng đi ngang qua nhà Chu Cảnh. Đã nghe qua lời đồn cái gì mà Chu Cảnh xây được nhà ngói gạch xanh khang trang bà ta đều không tin, hoàn toàn không để trong lòng.

Hôm nay nhìn thấy, đâu chỉ là nhà ngói gạch xanh đơn giản như vậy!

Người bên trong liên tiếp hỏi vài tiếng không chỉ không có ai đáp lời, ngược lại tiếng đập cửa càng ngày càng to như muốn phá cổng nên càng không dám mở.

Ngay cả người trong nhà cũng nghe ra chỗ không thích hợp, Chu Cảnh và Thẩm Mặc một trước một sau đi ra.

“Không ai lên tiếng, không biết là ai hết.” Thẩm Lâm nhìn Chu Cảnh lắc đầu.

Chu Cảnh sờ soạng cầm lấy một thanh đao lớn trong sân, ra hiệu bảo hai song nhi đứng sang một bên để hắn đi mở cổng nhìn xem.

Cổng lớn Chu gia không báo trước từ bên trong mở ra, Vương lão bà không kịp phòng bị, vừa nhấc chân đá cổng không kịp thu lực nên đạp hụt về phía trước, lảo đảo ngã tới chỗ Chu Cảnh.

May mà kiếp trước Chu Cảnh từng học được một chút võ thuật, mắt sắc nhanh tay, sau khi thấy rõ là Vương lão bà thì kịp thời thu tay, nếu không một đao này chém xuống chỉ sợ Vương lão bà đã đầu mình hai nơi.

Mũi đao chỉ cách đầu Vương lão bà vài phân, còn chưa đυ.ng tới tóc nhưng lại khiến bà ta sợ tới mức la hét thất thanh. Giọng bà ta the thé, rất nhanh mấy thôn dân gần đó ăn cơm chiều xong rảnh rỗi không có việc làm liền tụ tập lại hóng chuyện.

“Mày… mày muốn làm gì! Mày dám động đao với mẹ ruột của mày hả!”

Nhìn thấy Vương lão bà, Chu Cảnh liền biết bà ta lại tới gây chuyện nữa.

“Thím, ta đã gọi mà một tiếng thím thì bà nên hiểu bà chẳng phải mẹ ruột gì của ta hết, làm gì có con cái nào lại gọi mẹ ruột mình là thím chứ. Còn có lần sau thím tới nhà người khác đập cửa nhớ kêu lên một tiếng, nếu không người ta tưởng lầm thành trộm cướp rồi lại bị chém không lý do.”

“Cái thằng sao chổi nhà mày còn dám không nhận mẹ ruột sao!” Nói rồi liền giơ tay lên định đánh người.

Ai cũng không ngờ, Thẩm Mặc trước giờ vẫn luôn im lặng lúc này lại đứng dậy chụp lấy cổ tay Vương lão bà hung hăng hất ra.

“Thím, bà không mời tự tới mà còn định ra tay đánh đương gia nhà ta, làm gì có cái lý đó!”

Vương lão bà nhìn Thẩm Mặc lại nhìn sang Chu Cảnh, ăn vạ gào khóc to hơn: “Phản rồi phản rồi, phu lang của con trai đánh gϊếŧ mẹ ruột……”

Thẩm Mặc lạnh lùng nhìn Vương lão bà nói: “Tiểu đệ, mời “thím” này ra ngoài đi!”

Thẩm Mặc là cố ý, mặc kệ thế nào thì trên danh nghĩa Vương lão bà vẫn là mẹ ruột của Chu Cảnh, là mẹ chồng cậu, trong hai người dù là ai ra tay thì đều mang tiếng xấu, nhưng Thẩm Lâm thì không giống. Với Thẩm Lâm mà nói, Vương lão bà cùng lắm chỉ là một bà thím có chút ít quan hệ mà thôi.

Vương lão bà vừa thấy Thẩm Lâm thật sự tới định “mời” mình ra ngoài, biết là thằng nhóc này không phải khách sáo “mời” thật, sợ tới mức tự mình chạy ra.

Như vậy không giống như nhà người ta không chào đón bà ta, ngược lại bà ta quay lại nói như bố thí: “Tao khỏi cần mời, bây giờ mày đưa tao 6 lượng bạc là được, mấy ngày nay cháu trai lớn của mày bị bệnh, mày đưa tao 6 lượng để tao dẫn nó lên trấn trên khám đại phu!”

Chu Cảnh không nóng không lạnh đáp: “Không cho.”

Hai chữ này thiếu chút khiến Vương lão bà tức đến nghẹn khuất, phải vỗ ngực nửa ngày mới đè xuống được, một lúc sau bà ta liền mắng: “Không cho!? Mày dám không đưa tiền cho mẹ mày sao? Mày có còn là con trai tao không?”

Đang mắng bỗng Vương lão bà như mất trí lẩm bẩm: “Không đúng, mày không phải con trai tao! Con trai tao đối với tao rất hiếu thuận, chưa từng tiếc đưa tao tiền. Nói mau, mày là ai?!”

Vương lão bà vừa nói những lời này sắc mặt Chu Cảnh bỗng xanh mét, Thẩm Mặc càng bị dọa đến trắng bệch, run rẩy lên tiếng chặn bà ta lại.

“Bà…… bà không được nói bậy!”

“Tao không có nói bậy, trước giờ con trai tao nghe lời biết bao nhiêu, tao nói gì nó cũng nghe, tao bảo muốn ăn lợn rừng nó cũng không ngại nguy hiểm lên núi săn cho tao, còn giờ thì sao? Chỉ 6 lượng bạc đã tiếc tiền không đưa cho mẹ nó, tuyệt đối không phải con trai tao!”

“Bà, bà không được nói nữa!” Thẩm Mặc gấp gáp không quan tâm được gì nữa mà định tiến tới che miệng Vương lão bà, Vương lão bà cũng không phải dạng hiền lành, sao có thể để cậu che được.

Hai người đang dây dưa thì hai mắt Thẩm Mặc đột ngột trợn trắng, ầm một tiếng thẳng tắp ngã xuống đất, đang yên lành bỗng lăn ra bất tỉnh.

“Thẩm Mặc!”

“Đại ca!”