Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 32: Suy diễn (1)

Thẩm Mặc cười khanh khách không trêu ghẹo Thẩm Lâm nữa, quay đầu nói với Thẩm Đại Nương: “Đây là 50 văn tiền còn lại, đại nương đếm đi.”

Lúc trước Thẩm Mặc đưa trước một nửa tiền xem như đặt cọc, thành phẩm xong rồi mới trả phần còn lại.

Thẩm Đại Nương đối với Thẩm Mặc một chút cũng không câu nệ, rốt cuộc tìm lại được cảm giác làm trưởng bối, bà cũng không làm bộ làm tịch, nghiêm túc cúi đầu đếm tiền.

“Đủ rồi, vậy ta đã nhận đủ.” Thẩm Đại Nương cất tiền vào xong cũng không vội đi mà ở lại trò chuyện với Thẩm Mặc.

“Đúng rồi, lần trước mấy đứa mua vịt nhà ta về ăn thấy thế nào, có mập không? Không phải khoe chứ tay nghề nuôi vịt của ta cũng một chín một mười với bản lĩnh may vá, vịt nhà ta nuôi đều béo mập chắc thịt, làm món ăn cũng thơm hơn vịt nhà khác.” Thẩm Đại Nương vừa nói vừa quan sát sắc mặt Thẩm Mặc, “Ừ thì… mấy ngày nay ta cũng nghĩ mua ít vịt con về nuôi, chờ cho lớn rồi lại đưa qua cho mấy đứa ăn, có điều ta cũng không biết nên nuôi bao nhiêu thì được?”

Thẩm Mặc nghe ra ý của Thẩm Đại Nương, bà đang cần một lời khẳng định từ cậu.

Thật ra vốn Thẩm Mặc cũng định nâng đỡ nhà Thẩm Đại Nương. Trước kia khi Chu Cảnh cũ còn sống, rất nhiều nhà trong thôn đã từng ức hϊếp Thẩm Mặc, không chỉ là trong hành động mà còn cả lời nói lẫn cách xử sự. Nhưng trong đó không bao gồm Thẩm Đại Nương, thậm chí có đôi khi bà còn nói đỡ cho Thẩm Mặc vài câu. Tuy chuyện không đáng bao nhiêu nhưng Thẩm Mặc đều nhớ trong lòng.

Thẩm Mặc cùng Thẩm Lâm lặng lẽ trao đổi một ánh mắt, Thẩm Mặc nói: “Thẩm Đại Nương, việc buôn bán vịt cay của nhà ta sau này vẫn sẽ làm, nguồn hàng cũng sẽ càng ngày cần càng nhiều. Nếu đại nương muốn chuyên cung cấp cho nhà ta thì chỉ sợ không đủ vốn, không bằng trước cứ nuôi trước 100 con đi, nhà ta đảm bảo mua hết.”

Kỳ thật 100 con vịt so với sinh ý hiện tại của Chu gia cũng chỉ đủ bán trong hơn nửa tháng, căn bản cung không đủ cầu. Nhưng người trong thôn vốn tính cẩn thận, đâu có mấy nhà nguyện ý bỏ vốn lớn nuôi một lúc nhiều vịt như vậy, ngay cả con số Thẩm Mặc nói cũng là quá nhiều đối với họ.

Dù sao một con vịt con đã tốn hết 10 văn tiền, 100 con tương đương với 1 lượng bạc, đây là số tiền không nhỏ, đối với gia cảnh nhà Thẩm Đại Nương càng là gánh nặng lớn.

Trong lòng Thẩm Đại Nương xẹt nhanh qua tính toán, một con vịt nuôi lớn nặng khoảng 5, 6 cân, mỗi cân 11 văn tiền, 1 con bán được khoảng 60 văn, 100 con là 6000 văn tiền, chính là 6 lượng bạc á!

Bà nuôi từ lúc là vịt con cho tới khi có thể lấy thịt chỉ mất khoảng 4 tháng, chỉ 4 tháng mà kiếm được những 6 lượng bạc. Năm ngoái bà trồng trọt cực khổ cả năm mà chỉ kiếm được khoảng 11 lượng. Trời ạ! Thẩm Đại Nương bị con số này ép tới đầu váng mắt hoa, choáng váng đứng lên nắm lấy tay Thẩm Mặc.

“Ngươi nói thật sao, thật sự sẽ mua hết vịt nhà ta? Chuyện lớn như vậy không cần thương lượng với đương gia ngươi sao, song nhi như ngươi có thể làm chủ sao?”

Tay Thẩm Mặc bị bà nắm phát đau, cậu bất động thanh sắc rút ra, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Thẩm Đại Nương trấn an.

“Chút việc nhỏ này ta có thể tự quyết định.”

Cái này mà là việc nhỏ? Là 6 lượng bạc đó! Cái khẩu khí này… Trong lòng Thẩm Đại Nương không khỏi phun tào nhưng ngoài mặt lại cười tủm tỉm.

“Thẩm Mặc à, không phải Thẩm Đại Nương không tin ngươi, nhưng ngươi xem chúng ta làm ăn buôn bán có phải nên có khế ước giấy trắng mực đen cho rõ ràng không?”

“Có thể.” Thẩm Mặc đề bút viết cho bà một tờ khế ước, “Thẩm Đại Nương, có lời ta muốn nói trước, chúng ta không cần biết nhà đại nương nuôi vịt như thế nào, trong quá trình nuôi chết mất bao nhiêu con, chúng ta chỉ tính trên tổng số cuối cùng. Đại nương bán cho nhà ta bao nhiêu thì chúng ta sẽ trả đúng số đó, còn giữa chừng chết nhiều hay ít đều không liên quan tới nhà ta. Còn có, vịt bệnh vịt chết ta cũng không mua, mấy điều này mong đại nương hiểu cho.”

Thẩm Đại Nương liên tục gật đầu: “Ta hiểu, cái này ta hiểu mà. Vịt nhà ta nuôi nếu có chết thì cũng không liên quan tới mấy đứa, còn vịt chết vịt bệnh mấy đứa không mua thì ta sẽ tự ăn là được.”

Thẩm Mặc nói: “Vịt chết vịt bệnh vẫn đừng nên ăn thì hơn, miễn cho nhiễm bệnh.”

Có thể nhiễm bệnh gì chứ! Trong thôn nhà ai có vịt chết mà không tự ăn đâu, không ăn chẳng lẽ ném?

Thẩm Đại Nương biết Chu gia bây giờ xưa đâu bằng nay, bà không tranh cãi nữa mà nói thêm vài câu rồi đi về.

Không ngờ vừa ra khỏi Chu gia liền thấy đám người cùng thôn lúc nãy không thiếu một ai, tất cả đều đang chờ bà ra để nhiều chuyện.

“Thím à, thím may quần áo cho Chu gia chắc kiếm được không ít nhỉ, được tới 100 văn không?” Vương Phân ngữ khí chua như uống giấm hỏi.

Thẩm Đại Nương từ sau khi chồng mất gia cảnh liền xuống dốc không phanh, mấy năm nay bị không ít người kinh thường vì hoàn cảnh bần hàn, từ lâu đã nghẹn một cục tức trong lòng.

Hôm nay rốt cuộc bà đã có cơ hội nở mày nở mặt rồi.

Bà đứng thẳng lưng đầu ngẩng cao, từ trong mũi hừ mạnh một tiếng: “Vài chục đồng tiền thì có đáng gì!”

“Bà cứ chém gió, vài chục đồng tiền không đáng là gì, thế bà còn đi may quần áo thuê làm gì a? Có giỏi thì đừng làm nữa!”

Thẩm Đại Nương khinh thường nói: “Bà thì biết cái gì, ta là nể mặt mũi Chu gia thôi, đổi lại là người khác thuê ta còn lười không làm đâu! Nhà ta bây giờ ấy, đã chuyên nuôi vịt để cung cấp cho Chu gia rồi, nuôi một lần 100 con vịt, làm gì còn có thời gian làm việc khác!”

“100 con!?” Trong đám người có người hít hà một hơi, “Một con vịt béo bán được khoảng 60 văn tiền, 100 con còn không phải là 6 lượng bạc sao? Mẹ ơi bốn tháng mà có thể kiếm được những 6 lượng bạc!”

Vương Phân vội vàng hỏi: “Chu Cảnh chịu mua hết sao? Không thể nào, 100 con nhiều như vậy…”

Thẩm Đại Nương lấy tờ khế ước trong ngực ra vung vẩy cho mọi người xem, “Đều đã ký khế ước rồi, sao lại không có khả năng!”

Người nhà nông phần lớn không biết chữ, nhưng vài người thường xuyên lên trấn trên buôn bán thì vẫn nhận mặt được số. Họ săm soi tờ khế ước, thấy đúng là có con số 100, nhất thời hai mắt liền sáng lên.

“Là thật đó, Chu gia thật sự sẽ mua 100 con vịt của Thẩm đại nương!”

“Cái gì? Là sự thật sao? Không phải khoác lác chứ? Đưa ta nhìn xem nào!”

Thẩm Đại Nương lúc này lại đoạt khế ước về.

“Tờ giấy mỏng như vậy mấy người đừng có làm rách chứ, cái này chính là bạc đó!” Thẩm Đại Nương cất giấy vào ngực như che chở bảo bối, nói: “Được rồi ta còn phải về nói chuyện này với con trai ta, mấy người đừng có khiến ta chậm trễ chính sự.”

Thẩm Đại Nương kiêu căng ngạo mạn trở về nhà, đi ra đi vào chờ mãi mới chờ được con trai Vương Đại Lực đi làm công về, cơm nước còn chưa ăn đã nóng nảy kể lại chuyện nuôi vịt. Vương Đại Lực không biết chữ, xem không hiểu khế ước, có điều vẫn tò mò lăn qua lộn lại tờ giấy trong tay nhìn một hồi lâu.

“Ngày mai con xin nghỉ bốc vác đi, trong nhà phải nuôi nhiều vịt như vậy một mình mẹ khẳng định lo không xuể, con vẫn nên về nhà phụ giúp thì hơn!”

Vương Đại Lực khiêng bao tải cả ngày mệt chết mệt sống chưa nói, tiền công mỗi ngày chỉ được 30 văn, một tháng là 900 văn, sáu bảy tháng mới có thể kiếm được 6 lượng bạc. Nuôi vịt bốn tháng cũng kiếm được tương đương mà còn không mệt, hắn đương nhiên biết giữ bên nào bỏ bên nào.

“Được, ngày mai con sẽ xin nghỉ việc, tiện thể lên trấn trên mua vịt con về luôn.”

Thẩm Đại Nương đột nhiên nghĩ đến một chuyện, do dự một lát vẫn nói ra: “Con nói xem hôm nay đang yên lành, tự dưng Thẩm Mặc lại nói chuyện hôn nhân của Thẩm Lâm với ta, nói cái gì để Thẩm Lâm mặc quần áo đẹp cho mọi người nhìn, biết đâu có hán tử nào đó vừa tuấn tú vừa chịu khó nhìn trúng còn tới cửa cầu hôn, lời này có ý tứ gì chứ?”

Vương Đại Lực chẳng chút để ý đáp: “Có thể có ý gì chứ, Thẩm Lâm đã lớn như vậy, cũng đến lúc bàn chuyện cưới gả rồi.”

“Không đúng.” Thẩm Đại Nương suy tư một lúc rồi nói: “Lúc ấy tuy mẹ không tiếp lời nhưng cảm thấy lời này là ẩn ý nói cho mẹ nghe, bằng không sao tự dưng Thẩm Mặc lại nói ra câu “hán tử vừa đẹp trai vừa chịu khó ”, này còn không phải là nói nhà ta sao! Con xem con lớn lên mặt mũi không tồi lại chịu khó làm việc, lời này rõ ràng là có ám chỉ. Chỉ nói tới việc may quần áo thôi, rõ ràng trong thôn không ít người có tay nghề tốt chứ không chỉ một mình mẹ, tiền công lại nhiều như vậy, dù với nhà ai đều là mối làm ăn tốt, vậy mà họ lại đưa cho mẹ làm. Còn cả chuyện mua vịt này nữa, cũng không phải là mẹ đề cập trước, chỉ bất quá thuận miệng hỏi mà thôi chứ chẳng mong được việc, ngược lại là Thẩm Mặc có vẻ vội vàng muốn làm ăn với nhà ta. Con nói xem, chuyện lớn như vậy chẳng lẽ lại nể mặt một bà lão như mẹ mà quyết định sao? Không có khả năng! Mẹ đã một đống tuổi rồi có chỗ nào để người ta coi trọng đâu, rõ ràng chính là nhìn trúng con, mua bán với mẹ chỉ là cái cớ thôi!”

Thẩm Đại Nương càng ngắm con trai nhà mình càng thấy dễ nhìn, càng thêm khẳng định lời nói của Thẩm Mặc là có ẩn ý.

Vương Đại Lực nghi hoặc hỏi: “Mấy ngày trước không phải mẹ còn nói Thẩm Lâm và Chu Cảnh không đàng hoàng sao? Sao hôm nay lại làm mai cậu ta cho con rồi?”

Trong lòng Thẩm Đại Nương vẫn là cảm thấy giữa Thẩm Lâm và Chu Cảnh khẳng định không trong sạch, bằng không sao Chu Cảnh lại đồng ý nuôi không một miệng ăn trong nhà chứ. Nhưng nghĩ tới năng lực hiện tại của Chu gia, nhà mình vừa ký khế ước làm ăn với bên đó thôi mà sau bốn tháng đã có thể nhẹ nhàng kiếm được 6 lượng bạc, nếu như thành thân thích vậy không phải sẽ kiếm được gấp mấy lần sao! Tiền kiếm được trong bốn tháng đã tương đương với nửa năm trồng trọt thu hoạch, đây cũng đâu phải số tiền nhỏ.

Nghĩ vậy, Thẩm Đại Nương liền hàm hồ nói: “Đó đều là lời đồn tầm bậy, chứ nếu là thật thì sao Chu Cảnh lại gả nó ra ngoài chứ! Chu gia bây giờ đâu có thiếu tiền nuôi một miệng ăn.”

Vương Đại Lực căn bản không nghĩ nhiều, mẹ hắn nói sao thì hắn nghe vậy.