Rõ ràng Chu Cảnh chỉ có một mình, lại đi tay không nhưng khí thế hùng hổ, hai mắt tỏa ra quang mang tràn ngập tính xâm lược như sói đói thấy con mồi, không ăn vào trong bụng quyết không bỏ qua.
Thẩm Thừa chưa từng đi sâu vào núi như vậy, lại bị bộ dạng hung tợn của Chu Cảnh dọa mất mật, bẹp một phát ngã ngồi trên đất, cả người run rẩy.
Chu Cảnh chậm rãi bước từng bước tới, Thẩm Thừa bị dọa cho chân mềm nhũn không đứng lên nổi, chỉ có thể dùng hai tay chống đất, lết mông về phía sau.
Thẩm lão cha tuy vẫn còn có thể đứng thẳng nhưng vừa lùi lại mấy bước liền vì hoảng loạn mà vấp ngã chổng vó.
Một lần nữa chứng minh cha con Thẩm gia đều là miệng cọp gan thỏ, ăn hại không làm được gì.
“Mày, mày, mày… Sao lại là mày? Hai đứa song nhi kia đâu?” Thẩm lão cha ngồi bệt dưới đất ráng gồng hỏi: “Có phải chúng nó trộm bạc bị mày phát hiện nên đã đánh cho chúng nó không xuống giường được rồi hay không? Tao nói cho mày biết, bạc đó cũng không phải tao há mồm xin, càng không xúi tụi nó trộm của mày, là tự tụi nó muốn đưa cho tao để xin tao tha thứ, tao không có liên quan gì hết!”
Chu Cảnh bị tức đến bật cười
“Chẳng lẽ ông đối với Tiểu Mặc, Thẩm Lâm không hề có chút tình phụ tử nào sao? Cho dù bọn họ trộm bạc thật sự bị ta đánh chết thì cũng là vì ông, ông lại không có chút áy náy nào với hai đứa con ruột sao?”
Thẩm lão cha vẫn tự cho mình là đúng, “Có gì mà tao phải áy náy bất an! Tụi nó hiếu kính cho tạo bạc là chuyện thường tình, không bóp chết tụi nó lúc vừa sinh ra thì tao đã nhân từ lắm rồi!”
“Được, rất tốt!” Cơn giận của Chu Cảnh đã lêи đỉиɦ điểm, “Một khi đã vậy, ta đối với ông cũng chẳng có gì cần bận tâm nữa. Ông coi như Tiểu Mặc Thẩm Lâm đã sớm đã chết, ta cũng sẽ không xem ông như nhạc phụ!”
Dứt lời, Chu Cảnh liền xông lên túm lấy Thẩm lão cha, nhanh nhẹn lột trần lão rồi dùng dây thừng trói lại. Thẩm lão cha tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi dưới đất, ngay cả cái quần cũng không được mặc.
“Mày, mày muốn làm gì?” Chẳng lẽ muốn lột sạch ông ta để đánh càng đau hơn sao? “Tao, tao nói cho mày biết, tao chính là cha ruột của hai đứa song nhi hạ tiện Thẩm Mặc Thẩm Lâm kia đó, là nhạc phụ của mày! Nếu mày dám làm gì tao thì nha môn quan gia sẽ không tha cho mày, ông trời cũng không bỏ qua cho mày đâu, mày cứ chờ sét đánh đi!”
Chu Cảnh cười lạnh: “Ông hẳn là nên cảm thấy may mắn vì là cha của Tiểu Mặc!” Nói xong một câu đầy ẩn ý như vậy, hắn liền nhét cái tất đen thùi dơ bẩn của Thẩm lão cha vào miệng ông ta.
Mùi hôi thối hun cho Thẩm lão cha xây xẩm mặt mày, sắp chết ngất đến nơi.
Chu Cảnh nhanh nhẹn cột Thẩm lão cha vào thân cây liền quay đầu lại nhìn sang Thẩm Thừa. Thẩm Thừa như bừng tỉnh mộng nhảy dựng lên định chạy trốn, lại bị Chu Cảnh nhanh hơn đè cứng xuống đất.
Nắm đấm của Chu Cảnh không hề lưu tình mà hạ xuống những chỗ đặc biệt đau, nhất là mông Thẩm Thừa bị Chu Cảnh dùng đế giày đánh cho khóc bù lu bù loa.
Một trận quyền cước này đánh cho đến khi Chu Cảnh mỏi tay rồi mới xem như xong. Hắn lại lột xuống một bên tất còn lại của Thẩm lão cha nhét vào miệng Thẩm Thừa. Cũng chẳng biết tất ông ta đã bao lâu rồi chưa giặt, mùi hôi chân khiến cho Thẩm Thừa trợn trắng mắt. Chu Cảnh nghỉ ngơi một hồi lấy lại sức, rồi mới xách theo hai người đi tới thôn Thẩm gia.
Lúc cách chân núi còn vài trăm mét nữa Chu Cảnh liền dừng lại, đem Thẩm lão cha và Thẩm Thừa cả người trần trụi trói vào cây, lại rút tất trong miệng Thẩm Thừa ra để gã kêu cứu. Sau đó hắn xoay người vào lại núi, đi đường vòng trở về Vương gia thôn.
Chu Cảnh đi rất nhanh, ánh mắt tinh tường, lúc xuống núi cố ý trốn sau đại thụ nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai mới nhanh chóng chạy về nhà. Cũng may nhà hắn ở đầu thôn, nhà khác chỉ cần không có ai đi trấn trên thì sẽ không đi qua nhà hắn, bởi vậy Chu Cảnh mới có thể hành động thuận lợi như vậy.
Lúc Chu Cảnh về tới nhà thì cơm đã được nấu xong, lửa cũng đã tắt. Hắn bắc nồi cơm xuống nhóm lại lửa, lại lấy từ trong tủ bếp rách nát ra mấy món ăn đã làm xong từ tối hôm qua bỏ vào chảo hâm nóng. Xong xuôi hắn làm như không có chuyện gì ra ngoài báo cho đám thợ đã tới giờ ăn cơm.
“Có cơm rồi, mọi người nghỉ tay ăn cơm rồi làm tiếp!” Chu Cảnh lớn tiếng gọi.
Mấy ngày qua ở chung với Chu Cảnh, đám thợ đều biết Chu Cảnh là một gia chủ tốt nên cũng thoải mái cười nói: “Xem chủ nhà đổ đầy mồ hôi kìa, xem ra đã làm nhiều món ngon cho chúng ta nhỉ, từ xa đã ngửi được mùi thịt rồi!”
“Mũi ông là mũi chó à? Xa vậy cũng ngửi được!” Có người phụ họa trêu đùa vài câu.
Nhóm thợ công đều buông công việc dở dang trong tay đi theo Chu Cảnh vào nhà, vừa nhìn thấy thức ăn trong phòng bếp, đừng nói là thôn dân làm công kinh ngạc tới ngốc lặng, ngay cả nhóm thợ từ trấn trên cũng nhịn không được hai mắt tỏa sáng há hốc miệng.
“Đây đều là thức ăn hôm nay của chúng ta sao? Bàn đồ ăn này cũng xa hoa quá rồi đi, còn thịnh soạn hơn cả nhà ta ăn tết nữa!” Có người ngây ngốc hỏi.
Trên bàn tổng cộng có 5 món ăn, tuy mười mấy hán tử ăn thì không quá phong phú dư dả nhưng món nào món nấy đều đầy ắp, hơn nữa dĩa nào cũng có thịt, màu sắc bóng loáng thơm phức.
Năm món ăn lần lượt là: Thịt nấu cà tím, thịt hầm đậu ve khoai tây, gà hầm nấm, thịt thái sợi xào ớt và thịt xào măng.
Tức khắc trong phòng vang lên tiếng nuốt nước miếng, người này lại lớn tiếng hơn người kia, ai cũng không chê cười ai được. Ngay cả gia đình trấn trên ăn tết cũng không xa hoa được như thế này.
“Ông chủ à, đây thật đều là cho chúng ta ăn sao? Chẳng lẽ trong nhà ngài có chuyện vui gì?”
Chu Cảnh cười nói: “Chuyện vui đương nhiên là có, ta sắp có một ngôi nhà ngói gạch xanh khang trang chẳng lẽ không phải chuyện vui sao! Thật ra bữa cơm này sớm phải đãi mọi người rồi, ta biết nơi này của chúng ta có tục lệ gia chủ mời cơm nhóm công nhân vào ngày khởi công để mọi việc được thuận lợi, thậm chí có nhà giàu còn đốt pháo hoa cho náo nhiệt nữa. Có điều nhà ta bình dân không so được với phú hộ, đốt pháo thì thôi vậy, nhưng bữa cơm này thì không thể thiếu được. Mọi người cũng biết trước đó vài ngày nhà ta xảy ra chuyện nên bỏ lỡ, bây giờ xem như ổn thỏa rồi sao có thể không làm bù. Còn mong mọi người đừng để ý, lúc làm việc thì bỏ thêm chút tâm tư, tận tâm tận lực!”
Thợ thủ công Tào vui vẻ nói: “Ông chủ yên tâm, chúng ta đều biết trong nhà ngài có chuyện đột xuất, tất nhiên sẽ không có ai khua môi múa mép, làm việc qua loa càng không dám. Lại nói ngày khởi công tuy thiếu một bữa cơm nhưng bữa ăn thường ngày cũng không quá kém, đều có dầu mỡ đầy đủ. Ai dám bép xép ý kiến thì ta sẽ là người đầu tiên dạy dỗ một trận!”
Chu Cảnh cười khanh khách: “Vậy ta cám ơn trước! Được rồi chúng ta cũng đừng nói mãi nữa, mời mọi người ngồi xuống dùng bữa!”
Nhóm thợ công cũng không có ai giả khách sáo với Chu Cảnh, cả đám đều thèm thịt muốn điên rồi, nhanh chóng chen nhau ngồi xuống quanh bàn. Lúc này thì phải xem đũa pháp của ai lợi hại hơn, ai lại có bản lĩnh không nhai mà nuốt…
Cũng may thịt trong thức ăn đủ nhiều, nhóm hán tử dù sức ăn lớn nhưng không hề xảy ra tình trạng mới gắp vài miếng trong dĩa đã hết thịt.
Thợ thủ công Tào trong lúc vô ý ngẩng đầu lên thoáng nhìn Chu Cảnh, thấy hắn không ăn mà còn bận rộn gì đó trong bếp.
Ông nghi hoặc hỏi: “Ông chủ, ngài còn đang làm gì đó? Mau tới đây ăn cơm đi!”
Chu Cảnh trả lời: “Mọi người cũng biết phu lang ta thân thể không tốt, đại phu đã dặn dò phải đặc biệt bồi bổ, ta đang nấu riêng cháo thuốc cho em ấy.”
Cái gọi là cháo thuốc kỳ thật chính là cháo củ mài. Trên núi có rất nhiều củ mài, nhưng vì nó được xem như một loại dược liệu, chất lượng tốt còn có để bán được tiền, vì thế phần lớn người trong thôn đều để dành mang đi bán, số còn lại không tốt lắm thì liền xem như thuốc mà cất giữ trong nhà chứ không nấu ăn. Người trong thôn ăn không quen, cảm thấy nó nồng mùi thuốc nên không ai xem như thức ăn cả.
Nhưng cháo củ mài mà Chu Cảnh làm không những nấu cho củ mài mềm mịn mà còn bỏ thêm cẩu kỷ và táo đỏ, hương vị liền có chút ngòn ngọt dễ ăn, Thẩm Mặc rất là thích.
Thợ thủ công Tào trêu đùa: “Tiểu phu lang của ngài đúng là có phúc, cưới được một hán tử biết săn sóc như ngài!”
Chu Cảnh lại nói: “Đây là do ông có điều không biết, chỉ nhìn bề ngoài mà không thấy được chuyện bên trong. Thật ra với ta mà nói, lấy được phu lang tốt như Tiểu Mặc là phúc của ta mới đúng. Đoạn thời gian ta bị thương nặng kia, phu lang đã nhường cho ta chén canh rau duy nhất trong nhà còn mình thì uống nước lạnh để no bụng, ta nằm một chỗ không thể động, em ấy tắm rửa, lau phân lau nướ© ŧıểυ cho ta. Một phu lang tốt như thế, ông nói xem hai chúng ta ai mới may mắn hơn?”
Thợ thủ công Tào lặng đi một lúc mới đáp: “Như vậy… Đúng là xem ra ngài may mắn nhiều hơn mới lấy được một phu lang cùng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ như vậy.” Nói xong lại thở dài: “Quả nhiên, không phải người trong cuộc thì không biết chuyện trong nhà, người ngoài chung quy làm sao có được sự đồng cảm như đã từng trải qua chứ.”
Chu Cảnh cười mà không nói, cố ý bưng nồi cháo củ mài cùng với năm dĩa thức ăn nhỏ đã để riêng cho Thẩm Mặc Thẩm Lâm đi ngang qua. Dù là nông gia thì cũng rất chú trọng việc nam nữ không cùng bàn, vài hôm nay Chu Cảnh vẫn nấu riêng cho Thẩm Mặc Thẩm Lâm ăn, hôm nay vì thức ăn ngon nên mới cùng làm chung. Chứ nếu ngày nào cũng nấu chung thế này thì tức là bữa nào cũng phải có thịt.
Đoạn đối thoại của Chu Cảnh và thợ thủ công Tào Thẩm Mặc nghe được rõ ràng, mặt hơi đỏ lên. Chu Cảnh thấy vậy liền trêu đùa, “Chúng ta đều là chồng chồng rồi, tôi thương em là chuyện hiển nhiên, sao phải ngại ngùng chứ!”
Mặt Thẩm Mặc lại càng đỏ hơn, Thẩm Lâm ngồi một bên trợn mắt xem thường, hai chữ lưu manh không rõ ràng phun ra giữa kẽ răng, sau đó bị một ngụm cháo chặn lại.
Bây giờ cậu nhóc đã hết dám nói xấu Chu Cảnh trước mặt ca ca như trước nữa, ca ca sẽ không vui. Người ta thường nói có vợ quên mẹ, còn ca ca cậu thì có phu quân là quên mất tiểu đệ. Hai cái người này trước và sau khi lăn giường đúng là một trời một vực. Trước khi lăn giường ấy hả, cậu nói Chu Cảnh không tốt ở đâu thì ca ca sẽ phụ họa bới móc Chu Cảnh một phen, còn bây giờ xem đi, cậu còn dám nói cái gì nữa! Nói gì rồi người không đúng cũng biến thành mình!
Thợ thủ công Tào nhìn thấy một màn này không khỏi nhớ đến thê tử trong nhà. Thời trẻ thê tử ông đã đi theo ông chịu không ít khổ, sau lại sinh cho ông con trai con gái. Nhớ đến bà rất thích đeo trang sức, hay là lần này làm công xong liền mua cho bà ấy một bộ vòng bạc đi, hẳn là bà sẽ rất vui.
“Chủ nhà đúng là một ông chồng thương vợ nhỉ!”
Nghe được lời này, Vương Nhân nãy giờ trầm mặc không nói như người tàng hình bỗng lớn tiếng: “Nếu ta thành thân sẽ cũng yêu thương phu lang như vậy!”
Thẩm Lâm đang chăm chú húp cháo, nỗ lực phớt lờ bầu không khí hồng phấn ngọt nị của hai cái người cùng bàn, lại bị Vương Nhân lớn tiếng dọa cho nhảy dựng, cái muỗng rớt bẹp xuống chén làm văng chút cháo lên người.
“Bệnh thần kinh!” Thẩm Lâm thấp giọng oán trách, cúi đầu nhìn quần áo bị dơ… Lại phải đi giặt lại!
Vương Nhân ánh mắt đang sáng quắc thoáng chốc trở nên mất mát, đột ngột tuyên bố một câu như vậy rồi không lên tiếng nữa, cúi đầu lùa cơm.
Chu Cảnh đầy hứng thú xem từ đầu tới cuối. Hèn chi lúc trước hắn vẫn luôn thắc mắc sao tự dưng Vương Nhân lại tới nhà tìm hắn, chất vấn hắn làm đương gia kiểu gì. Phu lang nhà mình bị ức hϊếp, tên kia không những dẫn hắn tới tận nơi mà còn chủ động xin hỗ trợ, thì ra cái gì cũng có nguyên nhân!
----------
Thịt nấu cà tím (肉闷茄条)Thịt hầm đậu ve khoai tây (豆角土豆炖肉片)Gà hầm nấm (小鸡炖蘑菇)Thịt thái sợi xào ớt (辣炒肉丝)Thịt xào măng (笋片炒肉片)