Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 23. Đi hỏi tội lại bị hỏi tội

“Chu Cảnh, tao biết mày đang ở nhà, đừng có trốn chui trốn nhủi như rùa đen rút đầu nữa! Mau ra đây cho tao!”

Cơm trưa Chu gia đang ăn đến cao hứng, bỗng từ ngoài cổng truyền tới tiếng kêu gào chửi mắng.

Chu Cảnh buông chén đũa trao đổi ánh mắt với Vương Nhân, Vương Nhân liền lén đi ra ngoài. Thẩm Mặc hơi lo lắng nhìn Chu Cảnh, Chu Cảnh dùng ánh mắt trấn an cậu, đoạn đứng dậy nói với mọi người: “Ta vốn muốn an ổn xây nhà, chẳng biết ai lại tìm tới gây sự nữa, phiền các vị cùng ta đi ra ngoài đi một chuyến!”

“Ông chủ yên tâm đi, chúng ta có nhiều người như vậy, tuy sẽ không chủ động chọc phiền toái nhưng tuyệt đối không sợ phiền toái.” Nhóm thợ thủ công Tào cũng bị tiếng la ó, mắng chửi không đầu không đuôi không phân đen trắng bên ngoài làm cho bất bình.

Đoàn người đi theo Chu Cảnh ra, thấy ngoài cửa không biết từ khi nào đã có mười mấy hán tử vây quanh, ai cũng cầm vũ khí trong tay, mặt mũi hung thần ác sát rõ ràng là tới không có ý tốt. Đi đầu không ai khác ngoài cha con Thẩm gia.

Cha con Thẩm gia đã thay y phục mới khôi phục lại bộ dáng nhân mô cẩu dạng, chỉ còn vết bầm tím trên mặt Thẩm Thừa chứng minh gã vừa mới đã trải qua một trận hành hung cực kỳ bi thảm.

Chu Cảnh làm bộ nghi hoặc hỏi: “Nhạc phụ với em vợ đang êm đẹp tự dưng dẫn nhiều người tới nhà ta như vậy là ý gì?”

“Chu Cảnh mày làm bộ cái gì! Còn không phải do mày lập bẫy ám hại tao với cha, gạt chúng ta nói rằng hai tên song nhi đê tiện kia hẹn chúng ta ra sau núi muốn cho bạc, kết quả người tới lại là mày. Mày đánh tao với cha, còn… còn lột hết quần áo cha ta trói lên cây hạ nhục. Ông ấy là nhạc phụ của mày đó, mày làm vậy không sợ gặp báo ứng sao?”

Sắc mặt Chu Cảnh âm trầm hẳn, lạnh lùng nói: “Thẩm Thừa, tốt nhất ngươi nghĩ cho kỹ trước khi nói. Thẩm Mặc Thẩm Lâm là ca ca ngươi, ngươi dám vũ nhục họ thì đừng trách ta đập cho ngươi một trận, cũng xem như anh rể dạy dỗ em vợ nhỉ!”

“Mày……” Thẩm Thừa còn đang định mạnh miệng thì đã bị một nam nhân trung niên uy nghiêm chặn lại, rõ ràng ông ta là người dẫn đầu của nhóm người này.

Nam nhân ước chừng hơn 50 tuổi, một thân kiểu cách nhà quan nhân.

Ông ta chậm rãi nói: “Chu Cảnh, ngươi không cần giảo biện, thương tích trên người Thẩm Thừa và cả bộ dáng của Thẩm lão đệ khi được người phát hiện toàn thôn chúng ta đều thấy.”

“Thế thì sao!” Chu Cảnh lạnh lùng: “Chuyện này có quan hệ gì với ta?”

Lão nhân cũng lạnh mặt, cao giọng răn dạy Chu Cảnh: “Ngươi đừng có không biết tốt xấu, là thôn Thẩm gia chúng ta thiện tâm, nể tình dù sao ngươi cũng là rể của thôn Thẩm gia nên mới không lôi ngươi lên nha môn. Ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn dập đầu nhận lỗi với Thẩm lão đệ, xin ông ấy và con trai tha thứ cho ngươi, sau đó lấy ra hai lượng bạc bồi tội thì việc này xem như xong!”

“Hai lượng không đủ! Lúc trước hai tiểu súc sinh kia đã đáp ứng cho ta hai lượng, không thể tính chung như vậy được. Hơn nữa lúc nãy trên người ta và Tiểu Thừa còn mấy trăm văn tiền cũng bị Chu Cảnh lấy hết, cho nên ta muốn Chu Cảnh phải bồi thường ta một… à không, hai lượng bạc.”

Lão nhân tựa như oán trách, kỳ thật là dung túng nhìn Thẩm lão cha, thở một hơi dài.

“Thôi, ông đã chịu thiệt thòi lớn như vậy, con rể phải bồi thường chút bạc đó cũng là việc nên làm!”

“Nên làm?” Lão nhân vừa dứt lời, thợ thủ công Tào liền bén nhọn cắt ngang, “Lão nhân ông vừa mở miệng ra là đòi bốn lượng bạc, còn là nên đưa! Chắc ông là lão gia nhà giàu nên không biết đến cuộc sống của nhà nông khó khăn nhỉ, ông có biết bốn lượng bạc là khái niệm gì không? Bốn lượng có thể xây được một căn nhà gạch nung hoặc đủ cho một nhà ba người ăn uống sinh hoạt thoải mái trong nửa năm đó!”

“Hơn nữa, ta cũng nghe hiểu một chuyện, đó là mấy người kéo tới đây khua môi múa mép tống tiền ông chủ nhà, đây là thấy người ta có thể xây được nhà ngói gạch xanh khang trang nên ghen ghét đến đỏ mắt, tới gây sự đúng không!”

“Ngươi……” Lão nhân chưa bao giờ bị người ta mắng như vậy, tức giận chỉ ngón tay run run như trúng gió vào thợ Tào, nửa ngày mới nghẹn ra hai chữ, “Làm càn!”

“Ai làm càn, ta thấy kẻ làm càn là ông thì có, ỷ người đông mà ức hϊếp nhà ông chủ chúng ta ít người à! Mấy người nói ông chủ đánh người thì ông chủ phải nhận sao? Ta nói lúc nãy trên người ta có 20 lượng bạc, quay đi quay lại đã không thấy nữa, mà mấy người lại kéo tới đây gây chuyện, như vậy tất nhiên là mấy người trộm, mau trả lại cho ta!”

“Ngươi ngậm máu phun người!” Lão nhân hét lên.

“Ông cũng nói đây là ngậm máu phun người, vậy việc các ông đang làm có khác gì với những lời Tào sư phó nói? Đều là lời nói suông, không có bằng chứng!” Chu Cảnh nói.

Lão nhân phản bác: “Ai nói chúng ta không có bằng chứng, tất cả chúng ta đều thấy Thẩm lão cha tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị trói cùng với Thẩm Thừa một thân thương tích, trừ bỏ nhà ngươi thì Thẩm lão đệ làm người thành thật chưa từng gây hấn với ai hết!”

Chu Cảnh nói: “Vị sư phó này ta mời từ trấn trên tới cũng nổi danh là thợ thủ công thành thật, ông ấy đã từng làm công cho rất nhiều nhà phú hộ quan gia, ai cũng thừa nhận ông ấy là người an phận tay nghề tốt. Từ lúc tới đây làm công cho ta vẫn luôn làm việc cẩn thận, tận tụy, trừ mấy người ra thì chưa từng phát sinh tranh chấp với ai. 20 lượng bạc của ông ấy bị mất ta có thể làm chứng, dựa theo mớ suy luận của ông thì bạc này là mấy ông trộm không thể nghi ngờ, vậy các ông trả lại đây!”

“Ngươi, ngươi quả thực càn quấy, ta không rảnh tranh cãi với ngươi! Hôm nay bạc này ngươi muốn cũng phải ra mà không muốn cũng phải ra, nếu không đừng trách ta dẫn theo người trong thôn đến đập nát cái nhà gạch xanh của ngươi!”

Không đợi Chu Cảnh lên tiếng, từ phía sau mọi người bỗng truyền đến âm thanh phẫn nộ quát: “Ông dám!”

Người tới chính là thôn trưởng thôn Vương gia, Vương Phúc Lộc. Bên người ông là Vương Nhân vừa trộm đi mật báo, trên đường tới Vương Nhân đã thêm mắm dặm muối kể hết đầu đuôi sự tình cho cha hắn nghe.

Lão nhân thấy thôn trưởng thôn Vương gia tới thì như thấy được cứu tinh, tiến lên một bước cung kính gọi: “Vương đại ca cuối cùng ông cũng tới rồi, ông có điều không biết, tên Chu Cảnh này của thôn ông chính là tên khốn khϊếp, hắn chẳng những đánh em vợ mà còn sỉ nhục nhạc phụ, thật là đáng bị thiên lôi đánh chết……”

Nhưng Vương Phúc Lộc lại không rảnh nghe lão nhân kia lải nhải, trực tiếp ngắt lời: “Thôn Vương gia chúng ta không phiền thôn Thẩm gia mấy người tới khoa tay múa chân!”

Thì ra lão nhân kia chính là thôn trưởng thôn Thẩm gia. Thẩm thôn trưởng bị gạt đi mặt mũi liền mặt đỏ tai hồng. Ông ta đã làm thôn trưởng được vài thập niên, tốt xấu gì cũng xem là chức quan nhỏ, thường ngày giải quyết chút chuyện lặt vặt trong thôn, trên dưới thôn đều nể mặt ông ta, lâu lắm rồi không có ai dám nói chuyện với ông ta kiểu đó. Nếu đổi lại là thôn trưởng khác thì hôm nay ông ta nhất định cứng đối cứng đến cùng, nhưng thôn trưởng thôn Vương gia này khá có tiếng nói trước mặt Huyện lão gia, không có thôn trưởng nào dám đắc tội ông ta.

Vương Phúc Lộc nói: “Nãy giờ ông nói nhiều như vậy không cần lặp lại nữa đâu, vừa rồi ta đứng bên ngoài đều nghe được cả rồi. Thẩm thôn trưởng, những gì ông nói hết thảy cũng chỉ là vì ông và người trong thôn thấy Thẩm lão cha bị lột sạch với Thẩm Thừa bị thương trói vào gốc cây, sau đó lại nghe lời nói từ một phía của Thẩm lão cha và Thẩm Thừa nên mới nhận định là Chu Cảnh làm. Như vậy ta hỏi ông, chứng nhân đâu? Có ai thấy Chu Cảnh làm những chuyện đó hay không?”

Những người đi cùng với Thẩm thôn trưởng đều không ai lên tiếng, bọn họ cũng là bị tiếng kêu cứu của Thẩm Thừa gọi tới thôi chứ đúng là không hề thấy bóng dáng Chu Cảnh ở hiện trường. Lúc ấy trước sau chỉ có hai người Thẩm lão cha và Thẩm Thừa, bọn họ đều nói là Chu Cảnh làm, mọi người liền cho rằng là Chu Cảnh làm thật.

Thôn Thẩm gia có người không phục nói: “Đúng là chúng ta không nhìn thấy Chu Cảnh hành hung, nhưng vậy thì sao, trừ hắn còn có thể là ai?”

Vương Phúc Lộc quở trách: “Muốn biết là ai làm thì các ngươi hẳn là nên tới nha môn báo án, ta quản không được. Ta chỉ nói tới Chu Cảnh, nếu hai đương sự trong thôn các người một mực nói là Chu Cảnh làm mà những người khác đều không nhìn thấy, như vậy cho dù có kéo tới nha môn thì Huyện thái gia cũng sẽ không chỉ nghe lời từ một phía đâu. Nhưng Chu Cảnh ở trong thôn ta lại có nhân chứng nhìn thấy, từ người làm công cho tới thợ thủ công đều có thể làm chứng, sáng giờ Chu Cảnh đều không ra khỏi cửa mà luôn ở nhà hỗ trợ, chỉ có giữa trưa thì vào bếp nấu cơm cho mọi người!”

Thẩm lão cha tru lên: “Vậy nhất định là nó thừa lúc nấu ăn liền chuồn vào núi gây án!”

Vương Phúc Lộc hừ lạnh: “Ông có biết không, trưa nay Chu Cảnh làm tổng cộng năm món ăn đều là món chính, lần lượt là thịt nấu cà tím, thịt hầm đậu ve khoai tây, gà hầm nấm, thịt thái sợi xào ớt và thịt xào măng. Thứ khác không nói, chứ riêng năm món ăn này một người không mất trên dưới 1 canh giờ sẽ không thể làm xong nổi. Chẳng lẽ ý ông là Chu Cảnh biết thuật phân thân, phân ra một người ở lại nấu ăn còn một người chạy lên núi đánh ông à? Nếu không Chu Cảnh đi hành hung ông vậy bàn cơm mà nhóm thợ vừa ăn là từ đâu ra?”

Thẩm lão cha cãi: “Trong bếp không phải còn Thẩm Mặc với Thẩm Lâm sao.”

“Đừng nhắc tới Thẩm Mặc với Thẩm Lâm, lúc đó hai người họ vẫn luôn bên ngoài trông coi. Vì sao họ không vào giúp đỡ Chu Cảnh nấu ăn, vậy còn phải cảm tạ ông đã đánh hai đứa nó ra nông nỗi này. Người làm cha như ông không đau lòng, nhưng người ta làm đương gia lại không nỡ để phu lang đang mang thương tích mà còn phải xuống bếp. Mấy ngày nay chuyện nấu ăn cho nhóm thợ đều là một mình Chu Cảnh làm, tất cả thợ làm công ở đây đều có thể làm chứng, hơn nữa ai cũng nhìn thấy trong bếp vẫn luôn bốc khói!”

“Này…… cái này……” Thẩm thôn trưởng choáng váng, ông ta căn bản không nghĩ tới Thẩm lão cha lại nói dối. Hơn nữa vốn nhân phẩm Chu Cảnh đã không ra làm sao, mấy việc ném đá giấu tay đó đúng là rất có phong cách của hắn, vì thể khi cha con Thẩm gia khẳng định là hắn động thủ thì ông ta không thèm hỏi kỹ đã đồng ý giúp đi lấy lại công đạo. Lại không ngờ Chu Cảnh có nhân chứng có thể chứng minh hắn căn bản chưa từng rời khỏi Chu gia, như vậy cũng chỉ có thể là Thẩm lão cha nói dối. Hẳn là ông ta nhìn thấy Chu gia hiện giờ sắp xây được nhà ngói khang trang, thấy tiền sáng mắt nên mới đặt điều như vậy. Còn về vết thương trên người Thẩm Thừa và Thẩm lão cha tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nếu không phải Chu Cảnh làm mà lại xảy ra ở trên núi, như vậy rất có khả năng là lưu dân trong núi làm ra.

Náo loạn một trận to như vậy, cuối cùng lại là mình bị gài bẫy, Thẩm thôn trưởng tức đến đầu bốc khói, phẫn nộ trừng hai cha con Thẩm gia một cái, xoay người định phất tay áo rời đi nhưng lại bị Chu Cảnh gọi lại.

“Thẩm thôn trưởng xin dừng bước. Tuy ta không phải đại lão gia đình giàu có không chịu nổi người khác vũ nhục như ai kia, nhưng chuyện này đã làm ồn ào khó coi như vậy thì cũng nên có lời giải thích đính chính rõ ràng đi chứ. Nếu không lỡ như người khác nghe được tin đồn thật thật giả giả cho rằng Chu Cảnh ta thật sự đã làm ra loại này, vậy không phải sẽ liên luỵ đến toàn bộ thôn Vương gia sao? Sau này hán tử cô nương ở thôn Vương gia làm sao mà đính hôn được! Nếu người khác lại lôi lại chuyện của ta mà đàm tiếu thì mấy người tính sao!”

Chỉ vài câu nói mà từ chuyện ân oán riêng của Chu gia đã biến thành ảnh hưởng tới lợi ích của toàn thôn. Cũng không phải Chu Cảnh chỉ tùy tiện nói mấy câu đã có thể đả động được mọi người, mà là thời đại này bất kể gả hay cưới đều phải thăm dò cả bầu không khí xung quanh. Nếu trong thôn có kẻ lưu manh vô lại thì thật sự sẽ ảnh hưởng tới việc cưới gả của cả thôn.

Vừa rồi người thôn Vương gia chỉ đứng một bên xem náo nhiệt chứ không ai ra mặt, lúc này mới thấy Chu Cảnh nói có lý: “Đúng vậy phải cho thôn Vương gia chúng ta một lời giải thích! Đừng tưởng rằng thôn Vương gia chúng ta dễ ức hϊếp, nước bẩn gì cũng hắt vào được. Làm hỏng thanh danh của chúng ta người thôn Thẩm gia các người gánh nổi sao?”

Thẩm thôn trưởng biết lúc này không đưa ra lời giải thích vừa lòng thì không thể đi được bèn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chu Cảnh ngươi muốn như thế nào, đừng quên, Thẩm lão cha chính là nhạc phụ ngươi đó.”

Chu Cảnh gật đầu: “Ta biết chứ, cho nên tất nhiên sẽ không làm khó coi giống nhạc phụ vậy. Ta không cần bồi thường, tiểu bối như ta không nhận nổi câu bồi tội của trưởng bối, nhưng ít nhiều gì cũng phải nhờ nhạc phụ giải thích rõ ràng chứ nhỉ! Ta không muốn gì khác, chỉ cần hôm nay nhạc phụ đứng ở cửa thôn, mỗi khi có người đi vào thôn Vương gia thì đều phải giải thích rành mạch mọi chuyện để không ảnh hưởng tới thanh danh cả thôn, cái này chắc không quá đáng nhỉ!”

“Không quá đáng, đúng là nên giải thích rõ ràng, bằng không thôn Vương gia ta sau này làm sao dám đính hôn với thôn khác!” Vương Phúc Lộc nói.

“Nhưng nếu chuyện bé xé ra to như vậy thì thanh danh thôn Thẩm gia làm sao bây giờ?” Có nhạc phụ đổ oan bắt bẻ con rể như vậy cũng đủ bôi tro trát trấu vào mặt thôn Thẩm gia rồi, cô nương song nhi từ thôn khác khẳng định sẽ không muốn gả vào thôn Thẩm gia nữa.

“Chính là vì các người hành xử lỗ mãng nên mới gây ra hậu quả này, chẳng lẽ không nên để các người gánh chịu sao, hay là thật sự muốn kéo lên nha môn! Nếu chuyện hôm nay mang lên nha môn thì tất cả những người đi tới thôn Vương gia đều sẽ thành đồng lõa với cha con Thẩm gia, ai cũng không thoát được trượng hình.”

Sự tình liên quan đến ích lợi cá nhân, ai cũng không muốn giúp cha con Thẩm gia nữa, ngay cả Thẩm thôn trưởng cũng đồng ý với yêu cầu của Chu Cảnh. Cuối cùng, cha con Thẩm gia bị bắt ở lại, cả ngày hôm nay phải giải thích với từng người đi ngang qua đầu đuôi sự việc sau đó thừa nhận là bọn họ đổ oan người khác, thấy lợi quên nghĩa, muốn tống tiền Chu gia.

Lúc này hai cha con Thẩm gia dù có trăm cái miệng cũng cãi không được, căn bản họ còn không biết làm sao mà Chu Cảnh có thể từ một biến thành hai người, một người lên núi hành hung một người ở nhà nấu cơm nữa. Bởi vậy chỉ có thể nhịn xuống khuất nhục không ngừng giải thích với từng người đi ngang qua thôn.