Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 21. Người hòa giải Vương Nhân?

Giữa trưa hôm nay, Chu Cảnh về nhà nấu cơm sớm hơn nửa canh giờ so với bình thường, nói là sẽ làm món thịt cho đám thợ công. Vừa nghe sắp có thịt ăn, mười mấy hán tử vui mừng cười đến không khép miệng được, thúc giục bảo Chu Cảnh mau trở về nấu cơm đi.

Cùng lúc đó cửa nhà Thẩm gia đang bị Vương Nhân gõ, người mở cửa là Thẩm Thừa. Ngày ấy khi Thẩm gia xảy ra chuyện xấu hổ, gã đã nhìn thấy nam nhân này đứng phía sau Chu Cảnh.

Gã từng bị Chu Cảnh đập một trận tơi bời nên đã biết sợ, thấy Vương Nhân thì liền đề phòng hỏi: “Ngươi lại tới nhà ta làm gì?”

Không ngờ Vương Nhân không hề có vẻ hung thần ác sát như hôm nào, ngược lại cười như xuân về hoa nở nhẹ nhàng hỏi: “Cha mẹ ngươi có ở nhà không?”

Thẩm Thừa bị hắn hỏi thì theo bản năng “ừ” một tiếng, ngay sau đó phản ứng lại liền hét lớn: “Ngươi tìm cha mẹ ta làm gì? Có phải tên Chu Cảnh kia đổi ý muốn đòi lại hai lượng bạc không? Ta nói cho mà biết tuyệt đối không có khả năng! Lúc trước chúng ta giao kèo có giấy trắng mực đen rõ ràng, ta vẫn giữ làm chứng cứ đây! Bạc này mẹ nói sẽ cho ta lấy vợ!”

Vương Nhân liều mạng nói thầm trong lòng đừng so đo với súc sinh, đừng nhiều lời với súc sinh, nhưng hai bàn tay hắn vẫn siết chặt đến nổi gân xanh.

Trong phòng Vương Xuân Hoa nghe tiếng Thẩm Thừa hô to gọi nhỏ liền đi ra hỏi: “Tiểu Thừa, ai tới đó?”

Vương Nhân nhân cơ hội đẩy Thẩm Thừa qua một bên, tươi cười nói với Vương Xuân Hoa: “Chào bác gái, là con, Vương Nhân đây!”

Nhà mẹ đẻ của Vương Xuân Hoa chính là ở thôn Vương gia, tất nhiên bà ta nhận ra Vương Nhân là con thứ hai của thôn trưởng.

“Là cháu trai à, hôm nay sao lại sang đây thế?”

“Hôm nay con tới là……” Vương Nhân nói một nửa đột nhiên ngừng lại, sau đó nói nhỏ: “Bác gái, chúng ta đứng trước cửa trò chuyện thế này không hay lắm nhỉ!”

Nếu là người khác thì Vương Xuân Hoa chẳng ngại gì để hắn đứng ngoài nói chuyện, mời vào nhà lại mất công pha trà mời nước. Nhưng Vương Nhân dù sao cũng là con trai của thôn trưởng thôn Vương gia, nhà mẹ đẻ của bà ta vẫn còn ở đó, sau này không thiếu được việc cần quan tâm giúp đỡ.

“Con xem bác thấy con liền vui quá nên quên mất, mau vào đi!”

Vương Xuân Hoa cũng chẳng rộng rãi tới nỗi đãi được chén nước đường, chỉ xách lên một bình nước ấm.

“Trong nhà không có đường, chỉ có chút nước ấm cháu đừng để ý!”

“Không sao.” Vương Nhân không chút bận lòng phẩy tay, chỉ là cũng không thật sự uống nước. “Lần này con tới là vì có người gửi gắm, người ủy thác chính là Thẩm Mặc và Thẩm Lâm nhà bác.”

“Hai đứa đó muốn làm gì? Không phải là tên Chu Cảnh kia đổi ý chứ? Ta nói cho mà biết tuyệt đối không có khả năng đâu, tiền phải để cho Tiểu Thừa lấy vợ!”

Vương Nhân vội nói: “Sao có thể chứ, chắc bác gái còn chưa biết nhỉ, Chu gia bây giờ có rất nhiều bạc, đã mua đất xây nhà rồi sao còn để ý tới chút tiền này chứ. Hôm nay con tới là có chuyện tốt, nếu mà thành công thì nhà bác không chỉ được hai lượng này đâu. À bác trai đâu không ở nhà sao? Vậy thì khó rồi, nếu bác trai không ở nhà chỉ sợ bạc này không lấy được.”

Vừa nghe nói có bạc, Vương Xuân Hoa gấp đến độ hận không thể đi cướp về, bà ta vội hỏi: “Ý con là sao mau nói a, làm ta gấp muốn chết rồi!”

Vương Nhân chần chừ: “Việc này, con chỉ có thể nói với bác trai!”

Chỉ cần là việc có liên quan tới bạc thì Vương Xuân Hoa đều không chờ được dù chỉ là một khắc, bà ta đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Thừa bảo gã vào trong gọi Thẩm lão cha. Vốn Thẩm lão cha nghe có người gõ cửa thì cố ý trốn đi. Tràng khôi hài ngày ấy tuy diễn ra bên trong Thẩm gia nhưng âm thanh dù có kín cổng cao tường cũng vẫn truyền đi cả thôn, hàng xóm đều nghe được, từ những lời bọn họ khắc khẩu cũng có thể đoán được đại khái. Nhất thời Thẩm lão cha lại lần nữa trở thành trò cười của cả thôn.

Không phải người một nhà không vào cùng một cửa, Thẩm lão cha và Vương Xuân Hoa cùng với đứa con thứ hai rất giống nhau ở chỗ có loại chấp nhất đến không biết xấu hổ với tiền bạc.

Nghe được có thể lấy tiền được từ chỗ Thẩm Mặc, ông ta lập tức không màng thể diện gì sất vội vàng chạy ra.

Trên mặt lại cố làm ra vẻ, làm bộ làm tịch diễn xuất.

“Ngươi vừa nói Thẩm Mặc muốn đưa tiền cho ta là có ý gì?”

Vương Nhân trong lòng thầm bĩu môi khinh thường nhưng ngoài mặt lại cười giả lả nói: “Chắc bác trai chưa nghe nói, Chu Cảnh kia vận khí tốt lúc lên núi không biết đào được thứ gì đó bán không ít bạc, bây giờ đã mua đất xây nhà rồi. Hai đứa con của bác cảm thấy hôm đó đều là bọn họ sai, mặc kệ thế nào cũng không thể để cha ruột hạ mình được, cho nên lấy từ chỗ Chu Cảnh hai lượng bạc xem như hai anh em bồi tội với bác, mong bác tha lỗi đừng từ mặt con cái. Con xem như là người hòa giải được họ mời tới giảng hòa.”

Thẩm lão cha đắc ý tới nỗi đuôi sắp vểnh lên trời. Xem đi, cha chính là cha, thiên hạ làm gì có con cái nào dám không nhận cha mẹ, huống chi là hai đứa song nhi đê tiện đó! Nếu không có nhà mẹ đẻ chống lưng, ngày nào đó bị hưu rồi thì có mà ra đường ở.

Vương Nhân không ngừng cố gắng khuyên nhủ: “Bác trai, Thẩm Mặc với Thẩm Lâm cố ý dặn dò con bạc này là để bồi tội với hai bác cho nên phải gặp mặt bác thì mới bồi tội được, khi đó họ mới chịu lấy bạc ra. Chỉ cần đi một lần thì mọi chuyện liền xem như êm đẹp rồi.”

Thẩm lão cha hừ lạnh: “Nhiều chuyện!” Có điều trong lòng đang rất thỏa thuê.

“Cái tên bất hiếu đó còn dám bảo ta tự đến Chu gia à? Nếu đã là bồi tội mà không biết tự lết xác đến đây, lại làm phiền cha nó!”

Vương Nhân nói: “Cái này thì bác trai trách lầm hai anh em họ rồi, bác còn không hiểu tính tình Chu Cảnh sao, bạc này là do huynh đệ Thẩm gia lén tích cóp được, nếu tới đây để Chu Cảnh biết được còn không đánh chết bọn họ sao? Cho nên không để không để xin lỗi ở Chu gia, cũng không dám qua đây là sợ bị Chu Cảnh phát hiện!”

Thẩm lão cha không tỏ ý gì mà chỉ hừ hừ hai tiếng.

Vương Nhân thúc giục: “Bác trai, Thẩm Mặc và Thẩm Lâm đang chờ hai người ở sau núi đó, hai người nhanh lên đi. Nhớ là trên đường đi có người hỏi cũng đừng nhắc tới hai anh em họ, nhất định phải giấu thật là kỹ bằng không để Chu Cảnh biết được lại phát hiện bạc thiếu, thể nào cũng đoán ra là hai người lấy bạc cho bác, tới lúc đó sẽ đánh cho họ không ra cửa được.”

Thẩm lão cha ngang ngược: “Nó dám!”

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng ông ta rõ ràng cô nương hoặc song nhi đã gả ra ngoài nếu dám trộm bạc của nhà chồng đưa cho cha mẹ thì bất kể là người đó hay nhà mẹ đẻ đều không thể chiếm lý.

“Chúng ta đi nhanh thôi, kéo dài lâu quá coi chừng Chu Cảnh phát hiện thì xôi hỏng bỏng không.”

Vương Xuân Hoa cũng thúc giục: “Đương gia đi nhanh đi, để tôi lấy cho ông cái sọt, nếu gặp người trong thôn thì bảo là đi núi kiếm thức ăn. Ngàn vạn đừng nhắc tới tên Thẩm Mặc Thẩm Lâm, xem như không liên quan gì với hai đứa nó hết.”

Thẩm lão cha ngoài miệng lớn lối dựa vào cái gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận cái sọt với con dao đi rừng Vương Xuân Hoa đưa. Trên đường quả nhiên có người hỏi hai cha con định đi đâu đó Thẩm Thừa sợ cha gã lộ chuyện bèn giành nói trước: “Chúng ta lên núi tìm thức ăn!”

Thôn dân kia tặc lưỡi lấy làm lạ, đứa con thứ hai Thẩm gia này nổi tiếng lười thúi thây, vậy mà cũng có ngày vác sọt lên núi tìm thức ăn? Mặt trời mọc hướng tây à!

Đi tới cửa thôn, Vương Nhân liền tách ra với cha con Thẩm gia, hắn nhanh chóng quay lại Chu gia nháy mắt với anh em Thẩm Mặc Thẩm Lâm ý bảo thành công rồi.

Người trong thôn cùng làm việc cũng biết chút chuyện của Thẩm gia, thấy Vương Nhân trở lại liền bàn luận: “Hai anh em Thẩm gia tuy là song nhi có chút đáng tiếc, nhưng lại đều là hài tử hiếu thuận. Gặp phải cái dạng cha bán con mình ra ngoài, mà song nhi đã gả đi dù có mặc kệ nhà mẹ đẻ cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng hai đứa nhỏ này rốt cuộc mềm lòng, cố ý mời người sang nhà bên đó hòa giải làm dịu quan hệ hai bên.”

Chuyện Vương Nhân tới Thẩm gia không hề bí mật, nhưng Thẩm Mặc lại xách theo miếng thịt quang minh chính đại ở trước mặt mọi người nói với Vương Nhân “Mấy ngày trước do việc của Thẩm Lâm, ta nhất thời sốt ruột không suy nghĩ cặn kẽ nên khiến cha tức giận một trận, từ hôm về tới giờ trong lòng luôn băn khoăn, ăn ngủ không yên. Bởi vậy hôm nay mới mời huynh đi giúp khuyên nhủ cha để ông ấy nguôi giận, tới lúc đó hai huynh đệ ta sẽ về nhà nhận lỗi”.

Sự tình ngày ấy Vương Nhân đã được chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối, mà Thẩm Mặc nói như vậy chẳng qua cũng chỉ là để lấy cớ.

Vương Nhân tỏ vẻ có thể giúp huynh đệ Thẩm gia đi hòa giải, sau đó nhận lấy miếng thịt rồi rời đi. Vì là cố ý diễn nên lúc sau ai cũng đều biết chuyện.

Sau khi Vương Nhân trở về thì lại theo mọi người làm việc, lúc khom lưng cúi đầu bưng gạch lại đột nhiên nói: “Song nhi cũng tốt mà.”

Người vừa lên tiếng ngây ra một lúc mới phản ứng lại, cách nửa ngày rồi mà tên này mới nói tiếp chủ đề lúc nãy.

“Cũng không phải nói song nhi không tốt, cơ mà song nhi ấy, rốt cuộc sao mà so được với cô nương, thân thể không mềm mại như cô nương chưa nói, quan trọng là rất khó thụ thai, mà dù cho có may mắn lắm có thai được thì tỷ lệ sinh ra song nhi vẫn lớn hơn, rất khó sinh con trai! Không tin ngươi hỏi thử Chu Cảnh xem, nếu lúc trước hắn có bạc thì có chịu lấy song nhi không?”

Xưa nay Vương Nhân luôn là người ôn hòa, hôm nay lại không biết vì sao như biến thành người khác, lạnh lùng nói: “Không cần hỏi ta cũng biết đáp án. Mặc kệ Chu Cảnh trở thành bộ dáng gì, hắn vĩnh viễn sẽ chỉ có một mình Thẩm Mặc là phu lang!”

Người nọ bị Vương Nhân nói vậy thì sửng sốt, một hồi sau như suy nghĩ cặn kẽ rồi mới đáp lời nhưng Vương Nhân đã đi sang chỗ khác.

—--

Hai cha con Thẩm gia ôm theo tâm tình sung sướиɠ, mặt mày hớn hở vào núi. Thẩm lão cha càng đắc ý nói với Thẩm Thừa: “Cha nói con nghe, đã là con cái, không cần biết cha mẹ như thế nào thì đều phải biết hiếu thuận, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Con đừng có không cho là đúng, con xem hai đứa song nhi kia đi, mới có mấy ngày đã chịu không nổi rồi, lúc rời khỏi nhà còn hùng hổ lắm cơ, làm như muốn đoạn tuyệt quan hệ không bằng!”

Thẩm Thừa còn muốn nịnh nọt cha gã để được chia chút tiền lập tức vẫy đuôi hùa theo: “Đó là tất nhiên, cha đánh con là chuyện bình thường, dù có đánh chết cũng không được phản lại!”

Thẩm lão cha rất là vừa lòng với lời Thẩm Thừa, còn làm bộ làm tịch hừ một tiếng.

Hai cha con không ai chú ý tới sau lưng bọn họ không biết từ khi nào đã có một người lặng lẽ bám theo.

Đi sâu vào trong núi thêm một chút, Thẩm Thừa và Thẩm lão cha đều mệt tới thở hồng hộc, dù sao cả hai đều là kẻ lười chảy thây cả năm không lên núi được một lần.

Thẩm lão cha thật sự đi không nổi nữa, dùng tay áo lau lau mồ hôi trên trán mắng: “Hai cái thằng bất hiếu kia, biết vậy lúc trước sinh ra đã bóp chết chúng nó cho rồi, cũng tại ta tốt tính nên mới giữ lại hai đứa lỗ vốn đó. Vất vả lắm mới gả ra ngoài được mà còn quay về chọc ta điên tiết, bồi tội còn phải lén la lén lút thế này! Ta là cha chúng nó, muốn hai lượng bạc của chúng nó thì thế nào, còn phải trốn tránh Chu Cảnh, đúng là chẳng có tích sự gì! Hai anh em hầu hạ chung một hán tử mà còn không quản được nam nhân đó!”

Thẩm Thừa liên tục phụ họa: “Chứ sao nữa! Cha, lát nữa gặp hai đứa đó con nhất định sẽ thay cha dạy dỗ một trận để nó biết thế nào là quy củ, không cho cha đập vỡ đầu thì cha đừng thèm tha thứ!”

Có lẽ vì Thẩm lão cha cả đời này không có bản lĩnh gì nên rất muốn người khác phải kính trọng mình, cho dù là đạo lý mà đến đứa bé ba tuổi cũng biết nhưng Thẩm gia lại cứ biểu hiện như trên trời dưới đất chỉ có bọn họ hiểu còn người khác đều là vô tri, chỉ có như vậy mới có thể thỏa mãn chút lòng tự trọng ảo tưởng nực cười của ông ta.

Vì thế càng nghe Thẩm Thừa tâng bốc Thẩm lão cha càng thêm hưởng thụ, làm ra vẻ như mình là lão gia không nặng không nhẹ ừ một tiếng.

Thẩm lão cha vì biểu khinh thường mà hừ một tiếng từ trong mũi, âm thanh quá nhỏ khiến Thẩm Thừa còn chưa kịp lắng nghe đã bị một giọng nói nặng nề khác chen ngang.

“Thẩm Thừa, ngươi muốn đập vỡ đầu ai? Chẳng lẽ còn muốn cả đời sau làm thái giám sao!”

Thẩm lão cha và Thẩm Thừa cùng quay đầu lại nhìn, người lên tiếng không phải ai xa lạ mà chính là Chu Cảnh.