"Em đang nghĩ mình vẫn chưa đặt tên cho cún con gì hết, chị thấy em nên đặt tên cho nhóc này là gì?"
Giang Chi Lạc không chịu nói, Kỷ Vân Sơ cũng chỉ nghĩ là em đang suy nghĩ chuyện đặt tên này.
“Trông nó vừa tròn tròn lại vừa mềm mềm."
Đầu ngón tay Kỷ Vân Sơ gõ nhè nhẹ vào đầu cún con, chú cún đang say sưa thích thú gặm cắn một góc sườn xám của cô ngon lành.
"Hay gọi nó là Miên Miên đi."
Miên Miên.
"Miên Miên." Giang Chi Lạc lặp lại, vẻ mặt lại trở nên dịu dàng đầy ý cười: "Cái tên này rất hợp với nó."
Kỷ Vân Sơ không đáp lại, Giang Chi Lạc cũng không nói thêm gì, hai người chỉ im lặng mà nhìn cún con gặm cắn góc áo sườn xám của Kỷ Vân Sơ, tựa như đang nhìn một đưa trẻ hiếu động nghịch ngợm.
Kỷ Vân Sơ cũng không nhận ra lúc này bọn họ nhìn giống như một cặp cha mẹ mới có em bé đến mức nào, hai người như đang hưng phấn lại vừa chờ mong đặt tên cho đứa nhỏ của mình.
Không biết qua bao lâu, Giang Chi Lạc mới nhỏ giọng nói: "Chị cứ ngồi đây đi, em ra kia lấy đồ cho chị."
Kỷ Vân Sơ đột nhiên bừng tỉnh, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, từ lúc cô bước vào nhà Giang Chi Lạc đến bây giờ vậy mà đã hơn 1 tiếng đồng hồ rồi.
Vậy không lẽ cô đã nhìn chú cún này hơn nửa tiếng rồi sao?
Kỷ Vân Sơ không biết mình bị làm sao vậy trời, nhưng cô không thể không thừa nhận rằng khi ở cùng Giang Chi Lạc bản thân mình lại cảm thấy rất an tâm thoải mái, thế nên mới hoàn toàn không để ý đến thời gian đã trôi qua.
"Được, đi đi."
Kỷ Vân Sơ không ngẩng đầu lên nhìn Giang Chi Lạc mà chỉ lấy tay trêu đùa cún con để che dấu cho sự thất lễ của bản thân.
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần bên tai, trong lòng cô không khỏi thầm nghĩ không biết Giang Chi Lạc định đưa cô đồ gì.
Giang Chi Lạc rất nhanh đi ra, Kỷ Vân Sơ ngẩng đầu lên, từ từ thấy rõ được món đồ mà đối phương cầm trong tay, cô có chút giật mình sững sờ.
Đó là một chiếc búp bê hình quả ca.
Thân nó màu cam vàng, còn bonus thêm hai chiếc lá xanh xanh làm áo, đôi mắt nó tròn xoe còn cái miệng thì nhìn như đang muốn khóc.
Kỷ Vân Sơ sở dĩ cảm thấy kinh ngạc là bởi vì cô cũng đã từng có một con búp bê hình quả cam như thế này.
Chuyện đó đã hơn 20 năm về trước, Kỷ Vân Sơ ra ngoài đi chơi với người bạn Omega của mình, người bạn này đã chọn được một con búp bê hình quả cam trong cửa hàng nào đó. Rhấy bạn thích nên Kỷ Vân Sơ cũng ga lăng mua tặng nó cho người bạn này luôn.
Nhưng sau đó lúc trên đường về, cả hai lại gặp một bé gái đang gào khóc trên đường, vì để dỗ dành cô bé nên người bạn của cô đã tặng lại cho bé gái đó con búp bê quả cam này rồi rời đi.
Thật ra đây cũng chỉ là một câu chuyện rất nhỏ, nhưng biểu cảm trên mặt của búp bê quả cam vẫn để lại ấn tượng tương đối sâu sắc với cô, bởi vậy nên chỉ mới nhìn thoáng một cái mà Kỷ Vân Sơ đã nhận ra ngay.
Nhưng sau đó cô lại nghĩ lại, những con búp bê như vầy cũng không phải hiếm, Giang Chi Lạc có một con giống y đúc như vậy cũng chẳng có gì khó hiểu.
Giang Chi Lạc khi thấy cô chứ nhìn chằm chằm vào con búp bê trên tay, cũng không nhịn được dùng ngón tay chọt chọt cơ thể mềm mềm của nó, ngượng ngùng giải thích, nói “Buổi tối em rất thích ôm nó đi ngủ, nó cũng tương đối phù hợp với yêu cầu của chị rồi."
Thật ra với cái yêu cầu củ chuối này mà Giang Chi Lạc có thể đồng ý giúp đã là tốt lắm rồi, Kỷ Vân Sơ cũng vui vẻ chấp nhận.
"Cảm ơn nhé, nó trông đáng yêu lắm."
Giang Chi Lạc khi nghe thấy lời khen này, khuôn mặt nhanh chóng trở nên phiếm hồng, hai má đỏ bừng, giống như Kỷ Vân Sơ đang khen ngợi em vậy.
Em nhìn con búp bê, đồng thời nói với cô: "Nếu... tin tức tố của nó không đủ, chị vẫn có thể đến tìm em."
Lông mi của Kỷ Vân Sơ run rẩy một chút, "Được rồi, cảm ơn cô, Chi Lạc."
Lời nói này của cô không ngờ có uy lực rất lớn, đôi má Giang Chi Lạc thế mà lại càng đỏ bừng hơn, đến mức không thể giấu được.
Em ngượng ngùng nhìn Kỷ Vân Sơ: "Không, không có chi."
Kỷ Vân Sơ thu hồi ánh mắt, đứng lên: "Vậy tôi không làm phiền cô nữa."
Giang Chi Lạc đưa cô đến gara ngầm dưới đất, Tạ Dương Thanh đang đứng ở cạnh xe, nghe thấy tiếng động thì bước tới.
"Cô Kỷ, Cô Giang."
Giang Chi Lạc nhẹ nhàng gật đầu với anh ấy, rồi sau đó nhìn về phía Kỷ Vân Sơ, "Chị, dọc đường đi nhớ cẩn thận."
"Có chuyện gì thì cứ đến tìm em."
Kỷ Vân Sơ nhếch môi cười cười, "Ừ, làm phiền cô rồi."
Chờ lúc Giang Chi Lạc đi xa, Tạ Dương Thanh cũng tính hỏi chuyện nhưng ngại xung quanh nên chờ về đến nhà họ Kỷ anh ấy mới dám hỏi về chuyện ban nãy.
Kỷ Vân Sơ quơ quơ chiếc túi trong tay trước mặt anh ấy, bên trong có con búp bê màu cam mà Giang Chi Lạc đã cho.
Tạ Dương Thanh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Giang Chi Lạc chịu giúp đỡ là tốt rồi.
Kỷ Vân Sơ đặt búp bê quả cam ở đầu giường của mình.
Tuy rằng cô biết rõ bản thân mình đang ở trong kỳ dễ phát tình, nhưng bởi vì trước đó không bị ảnh hưởng quá nhiều nên Kỷ Vân Sơ cũng không quá đề phòng, ai ngờ đêm đó lại xảy ra chuyện.
Alpha trong kỳ phát tình hoàn toàn không có một mống lý trí, Kỷ Vân Sơ lại khoá trái cửa phòng, ai cũng không thể vào được.
Bạch Doanh Oanh ngoài ngoài lo lắng đến bật khóc, mắt đẫm lệ, Kỷ Phong Chử vòng tay qua ôm lấy bà, an ủi nói: "Em đừng lo lắng quá, Vân Sơ tự lo cho mình được mà."
Cửa đã bị Kỷ Vân Sơ tỉnh táo khoá lại, điều đó có nghĩa là cô chắc chắn có thể vượt qua kỳ phát tình một cách an toàn.
Bạch Doanh Oanh lo lắng cũng chịu thôi, không làm gì được.
Người ở bên ngoài cửa thì thấp thỏm lo âu, bên trong Kỷ Vân Sơ đã không còn nghe thấy gì nữa.
Rơi vào trạng thái bồn chồn lo sợ, Alpha chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng may, tóc đã khô một nửa bị rối tung xoã ra sau lưng, cô thu mình co ro ngồi trong góc nhỏ, đôi mắt hiện lên từng tơ máu đỏ ngầu.
Kỷ Vân Sơ ôm lấy búp bê quả cam, dụi mũi vào nó, dùng hết sức hít hương thơm trong veo kia vào xoang mũi.
Oa, oa, oa thơm quá.
Là mùi của vợ mình.
Vợ ơi!