Kỷ Vân Sơ kinh ngạc sau khi nghe Giang Chi Lạc nói cô là người đầu tiên mà em đưa về nhà.
Với tính cách của Giang Chi Lạc, chắc chắn không thiếu bạn bè. Không lẽ cho tới bây giờ em chưa dẫn ai về nhà sao?
Cuối cùng thì cô cũng chuyển suy nghĩ mà tưởng tượng, có lẽ đơn giản vì em không thích người khác bước vào không gian riêng tư của mình, chuyện này khá là bình thường.
Cuối cùng cô cũng chẳng thèm nghĩ vì sao mà Giang Chi Lạc lại mời cô đến nhà nữa.
Bây giờ chỉ mới 5 giờ chiều, mặt trời cũng đã làm xong công việc của mình, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong tạo ra một mảng ánh sáng rực rỡ.
Đồ đạc trong nhà Giang Chi Lạc được sắp xếp bố trí một cách ấm áp lạ thường. Ghế sofa được bọc bằng họa tiết hoa trắng, trên bàn đặt giỏ hoa quả, còn có một lọ hoa màu trắng bên trong cắm vài cành cây cát cánh xinh đẹp.
Ánh nắng chiếu lên trên cành cây cát cánh màu trắng, vòng tròn màu hồng nhạt ở rìa cánh hoa như được rắc thêm ánh kim tuyến sáng rực, mỗi đóa hoa đều bung nở đẹp đẽ.
Chưa kể trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm nào đó, cô mơ hồ không rõ là hương thơm gì, chỉ cảm thấy nó khiến lòng người trở nên ấm áp.
Ở một nơi như vậy, Kỷ Vân Sơ rất biết ý đi chậm nói khẽ.
Đúng lúc này, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng cún con gâu gâu phát ra từ phòng khách.
Đúng vậy, là chú cún Labrador mũm mĩm đó!
Kỷ Vân Sơ không biết rằng khi bản thân nghe thấy tiếng này, thì hai mắt lập tức sáng lên, cùng lúc đó Giang Chi Lạc cũng quan sát và nhận ra sự biến hoá trong mắt cô.
"Có lẽ nó đói rồi."
Kỷ Vân Sơ cũng không vội vã về nhà, đặt túi xách của mình lên ghế sofa nhà Giang Chi Lạc, cũng cởi chiếc áo khoác trên người xuống. Cuối cùng chỉ còn mặc mỗi chiếc sườn xám màu vàng nhạt, cô mang dép lê từ từ đi đến hướng chú cún.
"Để tôi xem nào."
Cô ngồi xổm xuống, đưa tay ra đùa giỡn với chú cún trong thùng giấy, lập tức cún con bị đói cắn lấy đầu ngón tay của cô, nó hứng thú dùng hàm răng của mình cà cà rồi liếʍ mυ'ŧ lấy ngón tay của cô.
Mặc dù lúc bước vào cửa Kỷ Vân Sơ đã rửa tay rồi nhưng cô vẫn không dám để cún con liếʍ mυ'ŧ như thế, cô vội vã thu tay về.
"Có thể nó đói thật rồi, cho nó uống chút sữa đi."
Kỷ Vân Sơ nói xong lại dùng tay sờ vào bụng chú cún nhỏ, cô sắp bị sự mềm mại ấm áp của nó làm tan chảy trái tim luôn rồi.
"Hình như nó muốn đi tiểu." Cô không chắc chắn mà rù rì nói.
Những chú chó nhỏ thường tiêu hoá rất nhanh, cho nên việc tiểu tiện cũng khá thường xuyên.
Cún con mà Giang Chi Lạc nuôi này thật sự rất ngoan ngoãn, biết đi vệ sinh vào đúng hộp giấy, cho dù có nín tiểu đến không chịu nổi thì cũng chỉ gâu gâu làm loạn chứ không làm dơ chỗ ngủ của mình.
Kỷ Vân Sơ nhìn cún con, tay chân có chút lúng túng, đành phải quay đầu lại nhìn Giang Chi Lạc cầu cứu.
Giang Chi Lạc đang lắc lắc bình sữa dê cho chú cún, thấy cô nhìn thì cũng nhìn lại.
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Giang Chi Lạc, lúc này cô lại không rõ ai mới là người nuôi chó nhiều năm.
"Để em làm." Giang Chi Lạc đưa lại bình sữa cho Kỷ Vân Sơ: “Trước tiền chị cầm dùm em bình sữa đã."
Kỷ Vân Sơ ngơ ngác cầm lấy, nhìn Giang Chi Lạc ôm cún nhỏ vào nhà vệ sinh đi tiểu, sau đó lúc bình tâm lại thì có chút ngượng ngùng hắng giọng một cái.
Hên cái là cô không nói mình là người đã có kinh nghiệm phong phú, để rồi bây giờ cái việc cỏn con là cho cún nhỏ đi vệ sinh cũng không biết.
Có lẽ là trước vì trước đây cô chỉ cho mấy chú chó ăn thôi, nên trước giờ chưa từng nghĩ đến mấy vấn đề vệ sinh này.
Giang Chi Lạc rất nhanh ôm chú cún nhỏ trở về, nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán của Kỷ Vân Sơ.
Kỷ Vân Sơ thậm chí còn tưởng tượng đến cảnh Giang Chi Lạc rửa đuýt cho cún nhỏ.
Một người đẹp dịu dàng sang trọng như thế đột nhiên bị cô kéo xuống phàm trần, chịu kiếp làm sen.
Lúc Giang Chi Lạc trở lại phòng khách đã cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của cô, biết được người kia đang nghĩ gì thì em có chút buồn cười lắc đầu, cũng không thèm giải thích.
"Nhóc này có lẽ đói bụng rồi." Kỷ Vân Sơ thu hồi suy nghĩ xà lơ của mình, đưa cái bình trong tay cho Giang Chí Lạc.
Omega ôm chú cún con mềm mại trong lòng, đưa núʍ ѵú cao su đưa vào miệng nó, chú cún quả nhiên đói bụng, nó không ngừng hút lấy hút để sữa trong bình, lâu lâu còn chép miệng một cái.
Cái đuôi phía sau vì hưng phấn mà ngoe nguẩy, cái bụng tròn trịa cứ nhấp nhô lên xuống, chân nhỏ cũng co quắp lại.
Ngoan quá trời.
Kỷ Vân Sơ nghiêm túc không hề rời mắt nhìn chằm chằm cún nhỏ.
Cún nhỏ Labrador có bộ lông xoăn nhẹ, ngoan như một bé thú nhồi bông đồ chơi. Rờ vào bộ lông màu trắng mềm mại ấy cộng với nhiệt độ ấm áp của chó con khiến Kỷ Vân Sơ yêu thích không buông tay.
Giang Chi Lạc ôm chú cún vào lòng, một tay ẵm nó, tay còn lại cầm bình sữa đút cho nó ăn.
Kỷ Vân Sơ ngồi xổm xuống trước mặt Giang Chi Lạc, cúi đầu nhìn cún con, thỉnh thoảng lại sờ đầu nó một cái.
Hình ảnh ấm cúng ấy khiến người ta muốn chụp lại lưu giữ nó lâu hơn, ánh nắng nhẹ nhàng ngoài cửa hắt lên người cô và em, dường như hai người cũng vì khoảnh khắc này mà cảm thấy vui vẻ.
Giang Chi Lạc len lén nhìn Kỷ Vân Sơ, ánh mắt dừng lại trên gương mặt dịu dàng đằm thắm của cô, sau một lúc lâu mới không nỡ rời mắt.
Kỷ Vân Sơ đang cười, ý cười cũng tràn ngập trong khoé mắt.
Đồng tử của cô so với người bình thường thì sâu thẳm hơn rất nhiều. Khi không cười thì cô mang đến cảm giác sâu xa nguy hiểm khó lường cho người khác.
Chỉ khi nào cười lên, gương mặt kia mới giống tảng băng bị gió xuân thổi qua trở nên dịu dàng như nước.
Mặc dù sự dịu dàng này không phải giành cho mình, nhưng Giang Chi Lạc vẫn tham lam ngắm nhìn rất lâu, dùng mắt ghi nhớ hình ảnh này sâu trong tâm can.
Cứ cho là em ảo tưởng chút đi, cứ cho là sự dịu dàng thuần khiết này của Kỷ Vân Sơ là đều dành cho em hết đi.
Giang Chi Lạc chăm chú nhìn rất lâu, lâu đến nỗi Kỷ Vân Sơ muốn vờ như không thấy, đến cái lúc mà cô không thể giả vờ được nữa thì mới giương đôi mắt nhìn thẳng vào Omega, nhẹ nhàng hỏi: "Cô đang suy nghĩ gì đấy?"
Tại sao lại nhìn cô như vậy?
Giang Chi Lạc mặt không biến sắc, sau khi đặt chiếc bình rỗng lên trên bàn trà, em lại dùng hai tay ôm cún con đặt xuống đất.