Kỷ Vân Sơ nghĩ đến đây, lập tức cảm thấy có chút khó chịu.
Mặc dù bây giờ cô đã phân hóa thành Alpha, nhưng cô vẫn một lòng đồng cảm với các Omega khác.
Đó cũng là lý do tại sao mà Kỷ Vân Sơ luôn vô thức mềm lòng khi đối mặt với Giang Chi Lạc.
Không chỉ vì cô bị ảnh hưởng bởi pheromone của Giang Chi Lạc, mà còn bởi vì cô biết, làm một Omega khó đến nhường nào.
Chỉ cần Giang Chi Lạc không thực sự làm hại cô hay làm tổn hại đến lợi ích của cô, thì Kỷ Vân Sơ vẫn có thể duy trì thái độ ôn hòa đối với em.
Giang Chi Lạc nắm lấy bàn tay Kỷ Vân Sơ, đôi mắt ươn ướt ngước nhìn người đang đỡ mình ngồi dậy.
Bởi vì ngồi quá lâu mà đột nhiên đứng dậy nên tầm mắt Giang Chi Lạc ngay lập tức tối sầm lại, cơ thể em thể loạng choạng ngã sang một bên.
Kỷ Vân Sơ nhanh chóng ôm lấy vai em, hai người cùng ngã ngồi trên mặt đất.
Giang Chi Lạc run rẩy dựa vào lòng Kỷ Vân Sơ, đôi mắt đang nhắm chặt lại chảy ra hai hàng nước mắt, ngay cả lông mi cũng khẽ run lên.
Trên người em, Kỷ Vân Sơ ngửi được một mùi thơm ấm áp. Khác với mùi pheromone kia, mùi hương này chính xác là phát ra từ cơ thể của Giang Chi Lạc.
Kỷ Vân Sơ mím môi, có chút căng thẳng siết chặt cánh tay Giang Chi Lạc. Nhưng giây tiếp theo, cô nhận ra sự thất lễ của mình rồi vội vàng buông Omega trong lòng ra.
“Cảm ơn chị.”
Giang Chi Lạc ngẩng đầu lên nhìn cô, em nhìn vào đôi mắt sâu thẳm điềm tĩnh của Kỷ Vân Sơ, sau đó dời mắt xuống đôi môi mỏng đỏ mọng của cô.
Chắc mềm lắm nhỉ..?
Chị ấy thơm như vậy, chắc chắn lúc hôn lên sẽ ngửi hết mùi đào thơm ấy nhỉ.
Nhưng chỉ nhìn cỡ một giây đồng hồ, Giang Chi Lạc đã quay mặt đi, sợ bản thân mình nhìn quá lâu sẽ khiến Kỷ Vân Sơ nghi ngờ.
Kỷ Vân Sơ lùi về phía sau một bước, giữ một khoảng cách nhất định với Omega, khẽ nói: “Vậy chúng ta...”
Giang Chi Lạc nhanh chóng thu hồi cái suy nghĩ đang ngày càng không đứng đắn của mình, em vuốt lại mái tóc đang rối, nhẹ nhàng mỉm cười với Kỷ Vân Sơ: “Không phải chị nói muốn cầm theo đồ vật có pheromone của em sao?”
“Hôm nay em không mang theo cái gì cả, hay là chị đến nhà em được không?”
Kỷ Vân Sơ rũ mắt xuống, không nhìn vào đôi mắt Omega đang tươi cười ôn hòa nữa: “Làm phiền em rồi.”
Giang Chi Lạc đi đến bên cạnh cầm cái túi xách lên, nói: “Đi thôi.”
Kỷ Vân Sơ ngồi trên xe của Giang Chi Lạc, cô và Giang Chi Lạc ngồi ở hàng ghế sau, còn vệ sĩ của Giang Chi Lạc lái xe, Tạ Dương Thanh yên vị ở ghế phụ bên cạnh.
Bởi vì có người ngoài ở đây nên Giang Chi Lạc cũng ngại nói chuyện, còn Kỷ Vân Sơ thì không buồn chủ động bắt chuyện.
Không khí yên tĩnh phút chốc bao trùm cả một không gian nhỏ hẹp bên trong xe, nhưng cũng không làm người bên trong cảm thấy ngột ngạt.
Kỷ Vân Sơ nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ, tâm tư sớm đã trôi dạt theo từng con phố lướt qua trước mắt.
Giang Chi Lạc quay đầu trầm ngâm nhìn cô, ánh mắt lướt nhìn lỗ tai Kỷ Vân Sơ, nhưng đáng tiếc là mái tóc đã che mất phần tai của cô nên em không nhìn thấy gì cả.
Người bên kia vẫn đang chờ câu trả lời của Giang Chi Lạc.
[Sếp Giang, chúng tôi vừa tìm thấy chiếc khuyên tai trong phòng riêng của cô, hiện tại chúng tôi đang giữ nó.]
Kèm theo là hình ảnh một chiếc bông tai ngọc trai vô cùng đẹp mắt.
Nhưng mới mười phút trước, chiếc khuyên tai ấy vẫn còn nằm chìn ìn bên phần tai trái của Kỷ Vân Sơ.
Có lẽ Kỷ Vân Sơ cũng không biết rằng bông tai một bên của mình đã biến mất.
Giang Chi Lạc suy ngẫm một lúc rồi mới trả lời:[Được rồi, khi nào có thời gian tôi sẽ đến lấy.]
Nhìn lên trên thì ta sẽ thấy lịch sử trò chuyện giữa em và người nọ là một loạt danh sách tên của các món ăn.
——
Giang Chi Lạc sống cách nhà hàng cũng không xa, chỉ cần đi cỡ mười phút là tới.
Thậm chí Kỷ Vân Sơ ngồi còn chưa nóng đít thì chiếc xe đã đậu xong ở gara ngầm.
“Chị ngồi đây cũng chẳng làm gì, hay cùng em lên nhà lấy được không?”
Giang Chi Lạc dừng một chút, sau đó cười bổ sung: “Được dịp có thể đi xem chú cún đó, em không biết mình có chăm sóc tốt cho nó không nữa?”
Ban đầu Kỷ Vân Sơ cũng có ý muốn từ chối, nhưng sau khi nghe em nhắc đến cún con kia, cô lại khẽ gật đầu: “Cũng được.”
Cô cũng không muốn vào nhà của Giang Chi Lạc làm gì, chẳng qua là cô chỉ muốn nhìn cún con kia một chút thôi.
Giang Chi Lạc bảo vệ sĩ của mình và Tạ Dương Thanh chờ ở dưới đây luôn, còn em thì dẫn Kỷ Vân Sơ lên nhà.
Kỷ Vân Sơ theo sau Giang Chi Lạc tiến vào thang máy, trong một không gian khép kín thế này, cả hai cũng có thể nghe rõ tiếng thở của nhau.
Cũng vì vậy mà mùi hương ấm áp trên người Giang Chi Lạc cũng ngày càng rõ ràng.
Ánh mắt Kỷ Vân Sơ không một chút xê dịch nhìn thẳng về phía cửa thang máy.
Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hình ảnh phản chiếu trên mặt gương ở cửa thang máy lại cho cô biết Omega bên cạnh lại đang lén lút nhìn mình.
Khi mà Kỷ Vân Sơ quay đầu lại nhìn thì Giang Chi Lạc cũng nhanh chóng quay mặt đi, thu hồi lại dáng vẻ lén lút vừa rồi, như thể người nhìn trộm cô khi nãy không phải là em vậy.
Kỷ Vân Sơ tự dưng lại tưởng tượng ra hình ảnh một chú mèo đang duỗi móng vuốt ra thăm dò con người.
Cô không nhịn được mà bật cười lên thành tiếng, tiếng cười này lọt vào tai Giang Chi Lạc khiến mặt mày Omega đỏ hết cả lên, cũng không dám làm gì thêm nữa.
Nụ cười vẫn treo trên khuôn mặt cô, như đang chọc quê em vậy.
Cửa thang máy mở ra, Giang Chi Lạc đi ra trước, em thay giày ở cửa, Kỷ Vân Sơ cũng theo người kia mà cởi giày cao gót ra.
Giang Chi Lạc lấy ra hai đôi dép lê trong tủ đựng dày, ngượng ngùng quay đầu nhìn Kỷ Vân Sơ: “Xin lỗi chị.”
“Nhà không tiếp khách nhiều, nên em cũng không chuẩn bị dép cho khách, nên chị thông cảm xài tạm dép của em đi.”
Như sợ Kỷ Vân Sơ không thích, em vội vàng bổ sung: “Nhưng chị đừng có lo, đôi dép này em chỉ mới sử dụng có vài lần thôi, hơn nữa cũng vệ sinh rất sạch sẽ nên không bẩn đâu.”
Kỷ Vân Sơ nhướng mày: “ Nhìn tôi trông giống người khó ở vậy sao?”
Giang Chi Lạc đỏ mặt đặt đôi dép xuống đất, sau đó vài giây, Kỷ Vân Sơ không chút do dự mà xỏ chân vào.
Giang Chi Lạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ sau khi Kỷ Vân Sơ mang dép vào, cô mới nhận ra rằng đôi dép cô đang mang hình như là đồ đôi với đôi dép của Giang Chi Lạc.
Kỷ Vân Sơ lại bắt đầu tự suy tư, đưa ra kết luận: Giang Chi Lạc khá là biết tiết kiệm.
Thông thường thì việc mua cả cặp sẽ luôn rẻ hơn so với việc mua riêng lẻ hai đôi.
Giang Chi Lạc xỏ dép vào rồi quay đầu nhìn Kỷ Vân Sơ, nhẹ nhàng nói: “Chị.”
“Vào đi.”