Kỷ Vân Sơ nghe thế thì sững sờ một lúc, sau đó lại bình tĩnh nói: "Được."
"Chi Lạc."
Giang Chi Lạc không ngờ rằng hai chữrất bình thường này nghe từ miệng cô lại có thể đẹp như vậy, giống như âm thanh du dương của tiếng tỳ bà vậy, khiến người ta mê mệt không thôi.
Em đỏ mặt.
Giang Chi Lạc vội vàng cầm tách trà lên, mượn động tác uống trà để che đi sắc mặt tràn ngập ý xuân của mình.
Em cố gắng hết sức để che giấu, nhưng mùi hương pheromone trà xanh lại nhẹ nhàng lan tràn ngập căn phòng.
Kỷ Vân Sơ lại chẳng biết gì, bởi vì trà Giang Chi Lạc pha rất thơm, nguyên căn phòng đều tràn ngập hương trà nhàn nhạt, không thể phân biệt được đó là hương trà thật hay là mùi pheromone của Omega.
Mãi cho đến khi hô hấp của cô bắt đầu nóng rực, Kỷ Vân Sơ mới nhận ra có gì đó sai sai.
Cảm giác xao động kia lại trở lại, dã thú bên trong người cô bắt đầu gào rú, bản năng bắt đầu thôi thúc cô đánh dấu Omega hấp dẫn trước mặt.
Kỷ Vân Sơ vội vàng nín thở, một tay bịt hết mũi miệng lại, lo lắng nhìn Giang Chi Lạc: "Pheromone của cô!"
Hai má Giang Chi Lạc đỏ bừng, đôi mắt ngậm nước, vẻ mặt mờ mịt vô tội: "Hửm, pheromone của em bị làm sao à?"
Em nói chuyện rất chậm rãi, hình như không tỉnh táo lắm.
Kỷ Vân Sơ thấp giọng chửi tục một câu, may là hôm nay cô có mang theo thuốc ức chế để phòng hờ.
Sau khi tiêm thuốc ức chế vào người, Kỷ Vân Sơ nhanh chóng bình tĩnh lại, mặc dù ham muốn đnag dâng trào vẫn chưa lắng xuống, nhưng ít nhất cô sẽ không bị bản năng khống chế đi đánh dấu Giang Chi Lạc.
Chỉ tiếc là thuốc ức chế của cô dành cho Alpha, Omega mà sử dụng thì chẳng có tác dụng gì.
Kỷ Vân Sơ không chút do dự đứng dậy, sải bước ra ngoài.
Giang Chi Lạc ngồi hẳn xuống thảm, tay quơ quào làm đổ tách trà trên bàn, nước trà tí tách mà nhỏ xuống đất.
Đôi mắt em đỏ hoe ngậm nước, cổ họng tràn ra những tiếng thở hổn hển ngắt quãng, mái tóc dài tung xõa trên vai, trông sắc tình không thể tả.
"Chị đừng đi mà..."
Phần gáy trắng nõn mềm mại tiếp xúc với không khí, khiến hương trà trong phòng nồng nặc hơn rất nhiều, pheromone thuộc oOmega cấp SS đủ để khiến Alpha phát điên.
Kỷ Vân Sơ thầm nuốt nước bọt, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo.
Cô nhanh chóng đi bật công tác của hệ thống thanh lọc không khí, đợi mùi hương trà xanh kia nhạt đi đôi chút thì mới dám hé mở cửa ra.
"Tạ Dương Thanh!" Kỷ Vân Sơ cầm chặt tay nắm cửa, không dám mở cửa: "Anh mau đi tìm cho tôi thuốc ức chế của Omega!"
Sắc mặt Tạ Dương Thanh trầm xuống: "Cô chờ một chút."
Thế nhưng lúc anh ấy định chạy đi, người đàn ông bên cạnh lại đột nhiên lấy thuốc ức chế trong túi đưa cho Kỷ Vân Sơ.
Vẻ mặt người đàn ông rất bình tĩnh, như thể anh ta không lo lắng chút nào.
Kỷ Vân Sơ hơi sững sờ, chắc có lẽ Giang Chi Lạc kêu anh ta chuẩn bị thứ này.
Các Omega phải kè kè mang theo thuốc ức chế khi ra ngoài cũng là lẽ thường thôi, chắc là do cô hơi cuống nên quên mất.
Kỷ Vân Sơ lấy thuốc ức chế bỏ vào ống tiêm, sau đó cô nín thở, kéo cánh tay Giang Chi Lạc lên nhanh chóng tiêm vào.
Cơ thể Omega mềm nhũn đến mức không thể ngồi vững được, vừa rồi em còn dùng tay chống đỡ cơ thể. Nhưng sau khi Kỷ Vân Sơ kéo tay, Giang Chi Lạc lại đột nhiên mất đà ngã thẳng vào người cô.
Em dựa người vào ngực cô, đầu ngả ra sau, miệng thở dốc không thôi.
Kỷ Vân Sơ ngơ ngác nhìn xuống nguời đang dựa vào mình, bàn tay cầm ống tiêm run rẩy không thôi, máu trong người như đang sôi sục, bản năng đang thôi thúc cô phải đánh dấu Omega này.
Đôi mắt mơ màng của Giang Chi Lạc khép hờ, lông mi cong cong, hai má nhuộm hồng, trông thật sắc tình...
Kỷ Vân Sơ không dám nhìn em thêm lần nào nữa.
Sau khi tiêm thuốc ức chế cho Giang Chi Lạc, cô dùng hết toàn lực bế Omega đang dựa vào người mình ra, cho em lên ghế sofa nằm.
Giang Chi Lạc dựa hết người vào ghế sofa, đôi mắt đẫm nước vẫn nhìn chằm chằm Kỷ Vân Sơ. Em khó chịu mà thở dốc một tiếng, sau đó chậm rãi duỗi tay ra, đầu ngón tay móc vạt áo khoác của Kỷ Vân Sơ.
"Chị đừng đi mà..."
Kỷ Vân Sơ cảm thấy câu này rất quen tai, hình như là lần đầu tiên gặp mặt, Giang Chi Lạc cũng nói vậy.
Lúc đó, Kỷ Vân Sơ sẽ không chút do dự mà đẩy Omega đang ôm mình ra, lạnh lùng nhìn em lăn lộn đau đớn trên mặt đất.
Nhưng lúc này, Kỷ Vân Sơ lại nhắm mắt lại, buộc bản thân không được để ý đến hương trà xanh thoang thoảng trong không khí kia nữa.
Cô quỳ xuống trước mặt Giang Chi Lạc, để mặc cho Omega câu lấy quần áo của mình, chỉ thấp giọng đáp:
"Ừm, tôi không đi đâu hết."