Sau Khi Phân Hóa Thành A Tôi Đánh Dấu Tình Địch

Chương 31: Đồng ý

Kỷ Vân Sơ đè lại những suy nghĩ phức tạp trong lòng, nghiêm túc nhờ vả: "Hôm đầu tiên gặp mặt thì thật sự xin lỗi, lúc ấy tôi cũng không biết cơ thể mình khác thường, nên cũng chẳng thèm uống thuốc ức chế."

Giang Chi Lạc nín thở, tim đập nhanh đến mức như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, dường như em biết Kỷ Vân Sơ muốn nói gì.

"Bác sĩ nói rằng tôi đã hít vào quá nhiều pheromone Omega trong giai đoạn phân hóa, thế nên bây giờ cơ thể mới rơi vào trạng thái phát tình."

Kỷ Vân Sơ nói rất chậm, để Giang Chi Lạc có thể hiểu ý của mình.

Thật ra thì cô cũng không cần phải nói rõ đâu, bởi Giang Chi Lạc từ lâu đã biết những chuyện mà người có phân hóa lần hai có thể gặp phải, ngay lúc Kỷ Vân Sơ đề cập đến pheromone, em đã hiểu.

Nhưng em cũng không ngắt lời Kỷ Vân Sơ, đôi mắt đỏ hoe, giả vờ như không biết cô muốn nói gì.

Kỷ Vân Sơ nhìn biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt của Omega, nhất thời có chút khó mở miệng.

Khuôn mặt cô bất giác bị nhuộm đỏ, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút:

"Cô có thể... Cho tôi một ít pheromone của mình được không?"

Trái tim Giang Chi Lạc lại bắt đầu đập nhanh điên cuồng, em mím môi, ngón tay chậm rãi siết chặt quần áo đến nhăn nhúm.

Kỷ Vân Sơ muốn pheromone của em sao?

Mặc dù biết rằng đây có thể chỉ là một yêu cầu bất đắc dĩ, nhưng Giang Chi Lạc vẫn cảm thấy tim mình loạn nhịp.

Chỉ cần nghĩ Kỷ Vân Sơ cần pheromone của mình để vượt qua kỳ phát tình cũng đủ để khiến em vui phát ngất rồi.

Mọi người đều biết, một là Alpha ở chung Omega có độ phù hợp cao, hai là có pheromone của Omega mình thích, thì mới thành công vượt qua kỳ phát tình này.

Kỷ Vân Sơ vẫn chưa hoàn toàn phân hóa xong, Giang Chi Lạc không biết độ phù hợp của hai người ở mức nào, nhưng chắc chắn là không thấp. Nếu không thì sao Kỷ Vân Sơ lại bị pheromone của em kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức phát tình.

Mặc dù Giang Chi Lạc chưa bao giờ để ý đến mấy cái độ phù hợp này, nhưng em biết, trong một mối quan hệ của AO, độ phù hợp là quan trọng nhất.

Tuy Kỷ Vân Sơ không thích em, nhưng độ phù hợp càng cao, cả hai sẽ càng có nhiều khả năng sẽ ở bên nhau hơn.

Ít nhất Kỷ Vân Sơ sẽ không thể từ chối em với lý do là độ phù hợp thấp.

Lần đầu tiên, Giang Chi Lạc vui mừng vì mình đã phân hóa thành Omega cấp SS.

Em liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc của mình, nhẹ nhàng đáp: "Vậy... Em phải đưa pheromone của mình cho chị bằng cách nào?"

Em giả vờ như mình không hiểu cô nói gì, nhìn ánh mắt nhìn Kỷ Vân Sơ trông rất ngây thơ thuần khiết, dường như cũng không nghi ngờ về những gì cô đã nói.

Ngón tay Kỷ Vân Sơ hơi ngạc nhiên về phản ứng của Giang Chi Lạc.

Cô ta không sợ mình nói dối sao?

Nhưng mọi việc dường như đơn giản hơn cô đã nghĩ, Kỷ Vân Sơ cầu còn không được, tất nhiên cô sẽ không hỏi mấy câu ngu ngốc như vậy.

"Cô Giang có thể cho tôi một món đồ có pheromone của cô trên đó không?"

Về phần đó là món đồ gì, thì lại phụ thuộc vào Giang Chi Lạc.

Thành thật mà nói, yêu cầu này có hơi quá đáng, đối với một Omega độc thân thì đây thậm chí còn coi là mạo phạm.

Nếu một người lạ nào đó dám nói vậy với Kỷ Vân Sơ, cô chắc chắn sẽ đứng dậy rồi rời đi ngay lập tức. Sẵn tiện còn kéo người đó vào danh sách đen luôn.

Nhưng vấn đề là, người đưa ra yêu cầu này lại là chính cô.

Mặc dù vẻ mặt của Kỷ Vân Sơ vẫn rất bình tĩnh, nhưng đôi tai cô đã đỏ bừng rồi.

"Cô yên tâm, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện mờ ám gì." Kỷ Vân Sơ trấn an, sợ Giang Chi Lạc sẽ không muốn, cô còn nửa dỗ dành, nửa cầu xin: "Chờ khi phân hóa xong, tôi và Chu Hòa chắc chắn đã hủy hôn rồi."

Giang Chi Lạc cố tình giả vờ do dự, em sợ mình đồng ý quá nhanh sẽ khiến Kỷ Vân Sơ nghi ngờ.

Ngay từ đầu chị ấy đã không thích mình, thế nên em không muốn chị biết được mặt thật của bản thân.

Trước mặt Kỷ Vân Sơ, em sẽ luôn giả vờ mình là omega dịu dàng điềm đạm.

Lòng bàn tay Kỷ Vân Sơ ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy mình chưa bao giờ lo lắng như lúc này cả. Như thể sự sống và cái chết của cô đều nằm trong tay Giang Chí Lạc, mọi thứ đều phụ thuộc vào cái gật đầu của em.

Sau một lúc lâu, Giang Chi Lạc cuối cùng cũng đưa ra quyết định, em kiên định nhìn Kỷ Vân Sơ: "Được, em đồng ý."

Kỷ Vân Sơ thở phào nhẹ nhõm.

Cô nở một nụ cười chân thành: "Cảm ơn cô Giang."

Giang Chi Lạc nở một nụ cười: "Chị không cần phải khách khí như thế, nếu chị không ngại..."

Giang Chi Lạc dừng lại, ngước mắt lên nhìn Kỷ Vân Sơ, khóe môi mềm mại nhếch lên.

"Có thể gọi em là Chi Lạc."