Mặc dù mẹ Chu đang nói chuyện với Bạch Doanh Oanh, nhưng thực ra bà ta vẫn âm thầm chú ý đến Kỷ Vân Sơ và Chu Hòa đằng sau. Nhìn thần sắc mệt mỏi của cô, dường như không thể vực dậy tinh thần được, bà ta có chút thất vọng trong lòng.
Mẹ Chu trừng mắt nhìn Chu Hòa, kiềm nén lại cơn giận tiếp tục nói chuyện với Bạch Doanh Oánh.
Mẹ Chu họ Tạ, tên chỉ có duy nhất một chữ là Tích.
Hồi còn trẻ, bà ta cũng là kiểu thiên kim được nuông chiều đến ương ngạnh, nhưng sau khi kết hôn thì bà đã tém lại một chút, nhưng bản tính từ trong xương tủy thì sao mà thay đổi được chứ.
Bạch Doanh Oanh là người có tính tình hiền lành nhất rồi, ăn nói nhẹ nhàng, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười nhạt, khiến người ta không thể không yêu thích.
Tạ Tích muốn nhắc đến chuyện giữa Kỷ Vân Sơ và Chu Hòa mấy lần, nhưng lần nào thì Bạch Doanh Oanh cũng vội bẻ sang chuyện khác.
Cho dù Tạ Tích có lo lắng đến đâu, bà ta vẫn phải nở nụ cười trên môi rồi hùa theo lời của Bạch Doanh Oanh.
Mãi cho đến khi ngồi xuống sofa, Tạ Tích đột nhiên nắm lấy tay Kỷ Vân Sơ, giọng điệu đầy lo lắng: "Sao tay Vân Sơ lại lạnh như vậy chứ, có phải khó chịu lắm đúng không?"
Kỷ Vân Sơ mím môi, mỉm cười: "Cảm ơn dì Tạ đã quan tâm, con chỉ bị cảm một chút thôi."
Vừa nói, cô vừa liếc nhẹ Chu Hòa một cái, sau đó lặng lẽ hạ mắt xuống, giống như không muốn nói thêm gì nữa.
Tạ Tích nhớ tới cuộc điện thoại chiều hôm qua, Bạch Doanh Oanh nói là Kỷ Vân Sơ đang trốn trong phòng, không muốn gặp ai.
Bà ta thầm hối hận bởi bản thân mình hết lần này tới lần khác cứ đâm vào nỗi đau của Kỷ Vân Sơ.
Nhưng may là, chủ đề của câu chuyện cũng được mở ra, Bạch Doanh Oanh không có lý do gì để ngăn cản bà ta nữa.
Tạ Tích nắm tay Kỷ Vân Sơ, giọng điệu nghe rất dịu dàng: "Vân Sơ, dì biết Chu Hòa là người đã làm sai trong chuyện này, hôm qua dì Tạ đã mắng nó rồi."
"Sau này Chu Hòa sẽ không bao giờ dám làm chuyện như vậy nữa!"
Kỷ Vân Sơ không lên tiếng, thậm chí cô còn không ngẩng đầu lên, cả người dựa vào ghế, trông rất gầy gò yếu nhược.
Tạ Tích đảm bảo với cô rất nhiều lần, mặc dù bề ngoài Kỷ Vân Sơ cũng tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng từ đầu đến cuối cô không bày tỏ ý kiến gì hết, chứ đừng nói đến việc tha thứ cho Chu Hòa.
Thấy Kỷ Vân Sơ quyết tâm không muốn nghe Chu Hòa giải thích gì nữa, Tạ Tích đành chuyển mục tiêu sang Bạch Doanh Oanh.
Bà ta nói chuyện rất chân thành, cũng liên tục xin lỗi, nếu đổi lại là mấy người mềm lòng thì chắc chắn sẽ tin những gì bà ta nói.
Bạch Doanh Oanh cũng là một người mềm lòng, thế nên Tạ Tich mới được đà, bà ta liên tục nói những câu khiến mẹ cô mủi lòng.
Nhưng đáng tiếc là Bạch Doanh Oanh không biết gì cả, bà chỉ biết rằng Kỷ Vân Sơ sắp phân hóa thành một Alpha, và cô không thể kết hôn với Chu Hòa được nữa.
Tạ Tich nói: "Tất cả đều là lỗi của Chu Hòa nhà tôi, chị có thể đánh mắng nó tùy thích, hoặc là để nó quỳ xuống xin lỗi Vân Sơ cũng được luôn."
Chu Hòa nghe vậy thì sắc mặt tái xanh.
Bạch Doanh Oanh ngạc nhiên xua tay, "Như vậy sao được chứ?"
"Chu Hòa là một đứa nhỏ tốt, con bé đâu có làm gì sai trái đâu?"
"Tất cả là do Vân Vân nhà tôi quá tùy hứng, hầy, với lại con bé cũng lớn rồi, tôi không quản được."
Tạ Tích liên tục khẳng định rằng chuyện này đều là lỗi của Chu Hòa, còn Bạch Doanh Oanh thì luôn nói Chu Hòa đúng, người sai là Kỷ Vân Sơ.
Tạ Tích còn tưởng rằng Bạch Doanh Oanh cố ý nói đểu, bà ta gần như không thể duy trì nụ cười trên mặt nữa.
Không phải Bạch Doanh Oanh này không có đầu óc sao?
Vậy sao mà giờ lại khó đối phó như thế chứ?!
Kỷ Vân Sơ bên cạnh nghe vậy thì chỉ muốn phì cười, nhưng cô phải nín để diễn cái vẻ buồn rầu tủi thân.
Má nó, giờ cô y chang mấy đứa tâm thần phân liệt luôn.
Tạ Tích rời đi với vẻ mặt vô cảm, thậm chí bà ta còn không muốn nói thêm câu nào nữa, còn ba Chu thì sau khi nói chuyện với Kỷ Phong Chử, biểu cảm trên mặt ông cũng rất là khó coi.
Việc hủy hôn coi như là đã được quyết định, hai gia đình sẽ cùng nhau tìm các phương tiện truyền thông đáng tin cậy để thông báo về chuyện này, sau đó post bài lên tài khoản chính thức của công ty xác nhận.
Sau khi nhà họ Chu rời đi, Kỷ Vân Sơ thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đuổi được mấy của nợ đi rồi."
Bạch Doanh Oanh nghệch mặt, nghiến răng nói: "Chuyện này là sao đây?"
Kỷ Vân Sơ nhìn mẹ mình, thấy Bạch Doanh Oanh đang chắp tay lên hông, trông giống như bà đang thẩm vấn cô.
"Con và papa đã giấu mama chuyện gì đúng không?"
"Con thành thật khai báo cho mama, rốt cuộc Chu Hòa đã làm gì!"
Đáy mắt Kỷ Vân Sơ hiện lên ý cười: "Hóa ra mama đã nhận ra rồi."
"Con nghĩ rằng mama của con là đồ ngốc sao?!" Bạch Doanh Oanh khịt mũi, kiêu ngạo nói.
Ban đầu thì đúng là bà không biết gì cả, nhưng lúc nghe Tạ Tích nói chuyện, bà nhận ra có gì đó không đúng.
Chỉ là nhiêu đó cũng không đủ khiến bà chắc chắn suy đoán của mình.
Cho đến khi bà nhìn thấy Kỷ Vân Sơ trộm cười.
"Mama bị mấy người quay như chong chóng, con thì hay rồi, còn dám cười nữa chứ!" Bạch Doanh Oanh vô cùng tức giận: "Mau nói cho mama biết, Chu Hòa đã làm gì có lỗi với con?"
Kỷ Vân Sơ hắng giọng, khai hết chuyện nɠɵạı ŧìиɧ của Chu Hòa.
Bạch Doanh Oanh nghe xong càng giận hơn: "Con mà không nói sớm thì hồi nãy mama sởn đầu cô ta rồi!"
Kỷ Vân Sơ an ủi bà: "Không sao, dù sao thì con cũng chẳng thích cô ta."
Chuyện này không hề liên quan đến thích hay không thích!
Bạch Doanh Oanh trừng mắt nhìn cô, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Con gái bà bị cắm sừng, nhưng bà lại không hề biết gì.
Kỷ Vân Sơ biết mẹ mình đang nghĩ gì, thế là cô chuyển chủ đề: "Nhân tiện, mama, chiều nay con có việc phải ra ngoài."
Bạch Doanh Oanh nghe thế thì vội nói: "Con đang trong gian đoạn phân hóa, còn trong kỳ phát tình nữa chứ, ra ngoài làm cái gì?"
Nụ cười trên mặt Kỷ Vân Sơ nhạt đi đôi chút, cô nhìn đi chỗ khác, ánh mắt rơi vào chậu cây xanh cách đó không xa.
"Đi tìm người có thể giúp con vượt qua kỳ phát tình."