Bàn tay Giang Chi Lạc như kẻ biếи ŧɦái mà sờ soạng vòng eo Kỷ Vân Sơ mấy lần, khiến cô vừa thẹn vừa giận.
Chiếc áo khoác nhỏ của Kỷ Vân Sơ đã lỏng lẻo từ đầu, hai người chỉ giằng co với nhau có một chút mà chiếc áo này như muốn rớt ra đến nơi vậy, khiến phần vai tinh xảo của cô bại lộ trước ánh mắt Giang Chi Lạc.
Giang Chi Lạc dán mặt lên bờ vai Kỷ Vân Sơ, ậm ờ nói: "Chị đừng đi được không?"
Được được cái đầu cô!
Kỷ Vân Sơ văng tục trong lòng mấy câu, dự định nói chút đạo lý với Giang Chi Lạc, "Cô có biết tôi là ai không?"
Cái tên Mạnh Sở Ngư đáng ghét, không biết có phải đã ngã xuống bồn cầu rồi hay không mà sao nửa ngày rồi còn chưa thấy vác mặt về!
Kỷ Vân Sơ kìm nén sự thiếu kiên nhẫn trong lòng, nhắc nhở Giang Chi Lạc: "Tôi là vị hôn thê của Chu Hòa."
Giang Chi Lạc im lặng một lúc lâu, ánh mắt nhìn Kỷ Vân Sơ lại càng lúc càng trông rất hung ác. Khuôn mặt rõ ràng rất ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại dữ tợn như sói đói.
Hiển nhiên là em không thích những gì Kỷ Vân Sơ vừa nói.
Chị là của em!
Chu Hòa ư?
Cô ta mà xứng sao?
Vốn Kỷ Vân Sơ nghĩ là khi cô nói ra thân phận của mình, Omega phía sau sẽ kinh ngạc xấu hổ, sau đó buông bàn tay đang ôm cô ra, rồi cũng tránh xa cô nhiều chút.
Dù sao thì kẻ thứ ba làm sao có thể quang minh chính đại đứng trước mặt chính thất được chứ?
Buồn cái là, cô đợi một lúc lâu nhưng cũng chẳng thấy người phía sau buông tay ra, ngược lại còn ôm cô chặt hơn.
Chẳng lẽ là bởi vì vừa nãy cô nói quá nhỏ, Giang Chi Lạc không nghe rõ sao?
Kỷ Vân Sơ đang định lặp lại lần nữa thì Omega đột nhiên vươn tay còn lại ra che lấy môi cô, đồng thời một đôi môi nóng bỏng cũng chụt một cái vào sau gáy cô.
"Chị thơm quá..."
Giang Chi Lạc vừa hôn vừa khen ngợi cô: "Tin tức tố của chị ngọt ngào quá à, giống một quả đào thơm mềm, khiến em thật sự muốn cắn chị một miếng."
Con nhỏ vô liêm sỉ này!
Bây giờ Kỷ Vân Sơ chắc chắn rằng Giang Chi Lạc hẳn đã nghe thấy những gì cô nói vừa rồi. Chỉ là người kia cố tình giả vờ không nghe thấy, cốt yếu cũng chỉ muốn xàm xỡ cô mà thôi!
Mắt Kỷ Vân Sơ đỏ hoe, đây là lần đầu tiên cô bị một Omega đè ép bắt nạt, thấy tay đối phương dường như đang có ý định đi xuống, cô cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa.
Kỷ Vân Sơ cắn lấy tay Giang Chi Lạc khiến người kia vì đau mà buông tay. Nhìn dấu răng trên tay, em vô cùng tủi thân mà nhìn cô: "Chị dữ quá à."
Kỷ Vân Sơ hít một hơi thật sâu: "Giang Chi Lạc, rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Đắc tội với cô, chính là đắc tội cả nhà họ Kỷ.
Kỷ Vân Sơ vốn không định động chạm gì với Omega chen chân vào tình cảm của mình, nhưng người kia dường như đang cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô thì phải.
Giang Chi Lạc thấy Kỷ Vân Sơ giận thật rồi thì thái độ lập tức dịu lại, em giả vờ không tỉnh táo, miệng liên tục lẩm bẩm: "Nóng quá..."
"Khó chịu quá, chị mau giúp em đi..."
Kỷ Vân Sơ ngửi thấy mùi trà xanh đậm đà trong không khí, nghĩ chắc Giang Chi Lạc thực sự vào kỳ phát tình rồi nên sự tức giận trong lòng cũng vơi bớt một chút.
Cô miễn cưỡng thuyết phục bản thân rằng Giang Chi Lạc không phải cố ý, chỉ là đầu óc em đang không tỉnh táo mà thôi.
Ngoài ra, vì Giang Chi Lạc có mối quan hệ kia với Chu Hòa, nên cô chắc chắn là em thích Alpha.
Omega không thể đánh dấu những người có cùng thuộc tính với mình, chắc hẳn Giang Chi Lạc cũng biết rất rõ rằng cô không thể giúp em vượt qua giai đoạn phát tình này.
Có lẽ em quấn lấy cô là vì trong phòng này chỉ có cô và em mà thôi.
Kỷ Vân Sơ nghĩ dùm Giang Chi Lạc mấy lý do để miễn cưỡng kìm nén sự phẫn nộ vì bị một Omega khác xàm xỡ.
Thay vì nghĩ Giang Chi Lạc cố ý đυ.ng chạm mình, thì cô một lòng tin tưởng người kia vô ý.
Nghĩ đến đây, Kỷ Vân Sơ cố gắng kìm nén sự lại sự tức giận trong lòng, nhắc nhở em: "Tôi không thể giúp cô."
Cô nghe thấy tiếng Giang Chi Lạc lẩm bẩm sau lưng, thậm chí còn suy nghĩ lung tung rằng có lẽ đối phương đã dùng chiêu thức như này để mê hoặc Chu Hòa.
Mặc dù cô không thích Chu Hòa, với lại lỗi chuyện này cũng không phải tại một mình Giang Chi Lạc. Nhưng đυ.ng đến bộ mặt của cô thì cô làm sao để yên được.
Nghe giọng nói nũng nịu của Giang Chi Lạc phía sau, trong lòng Kỷ Vân Sơ đột nhiên nhảy ra mấy ý xấu, cô mỉa mai nói:
"Nếu tôi là Alpha thì có lẽ tôi sẽ giúp cô."
Cô ngừng chút, chế nhạo nói: "Nhưng tiếc thay, tôi cũng chỉ là một Omega mà thôi."
Cô không phải đồng tính OO.
Càng sẽ không chơi bêđê với tình địch của mình.
Giang Chi Lạc đột nhiên im lặng, ngoại trừ cánh tay đang ôm khư khư lấy Kỷ Vân Sơ thì không có động tĩnh gì khác.
Bầu không khí dần dần trở nên giằng co.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cốc cốc, Kỷ Vân Sơ mơ hồ nghe thấy giọng nói của Mạnh Sở Ngư.
"Vân Sơ, cậu ở trong đó đúng không?"
Trước khi Kỷ Vân Sơ kịp trả lời, Giang Chi Lạc phía sau dường như bị đánh thức bởi tiếng nói này. Em đột nhiên buông bàn tay đang ôm chặt lấy Kỷ Vân Sơ ra, cơ thể mềm oặt ngã xuống đất.
"Đau quá..."
Tay em ôm lấy tuyến thể, cơ thể cuộn tròn, trông rất chật vật.
Kỷ Vân Sơ vội vàng quay người chạy ra phía cửa, nhưng lúc tính mở cửa thì lại có chút không nỡ nhìn Giang Chi Lạc.
Mạnh Sở Ngư vẫn đang gõ cửa, Kỷ Vân Sơ im lặng chốc lát, sau đó khàn khàn nói: "Cậu đừng vào đây."
"Trướ tiên giúp mình tìm thuốc ức chế dành cho Omega cái đã."