Sau Khi Phân Hóa Thành A Tôi Đánh Dấu Tình Địch

Chương 3: Dính người

Chị?

Sau mấy giây xịt keo thì Kỷ Vân Sơ cuối cùng cũng phản ứng lại. Theo cô cảm nhận đợc thì ở đây chỉ có nhỏ tiểu tam Omega này, ngoài ra không còn ai khác.

Hơn nữa, pheromone vị trà xanh đang tràn ngập trong khoang mũi của Kỷ Vân Sơ, khiến hơi thở của cô tràn ngập hương trà tao nhã.

Omega này còn nhận nhầm người, cứ luôn miệng nhận cô là chị.

Cánh tay mềm mại kia tựa như đang ẩn chứa sức mạnh vô cùng to lớn, ôm chặt lấy thân thể Kỷ Vân Sơ, gò má người phụ nữ kia cọ xát lên cổ cô, khiến làn da cô nhanh chóng nóng rát.

Kỷ Vân Sơ không biết tại sao, nhưng chân cô lại có chút run rẩy.

Sự lạnh lùng ban nãy của cô đã được thay thế bằng sự bực bội cáu kỉnh. Sau khi bị người phụ nữ ép vào tường, Kỷ Vân Sơ buộc mình phải tỉnh táo lại, cô vươn tay ra nắm lấy mái tóc dài của người kia, giật mạnh xuống.

Lúc trước, Kỷ Vân Sơ luôn khinh thường việc sử dụng phương pháp này để đối phó với một Omega, như bây giờ thì hay rồi, chính cô lại cảm thấy có chút đắc ý khi dùng biện pháp này để giải quyết vấn đề.

Dù sao cũng không nên trách cô, tại Omega động tay động chân với cô trước mà.

Mặc dù không biết tại sao Chu Hòa không ở trong phòng này, nhưng Omega trước mặt lại đang vào kỳ phát tình. Giờ thứ cô có thể làm là buộc bản thân tỉnh táo rồi suy nghĩ cách giải quyết.

Mãi cho đến khi người đang ôm chặt cô buông tay vì đau da đầu thì Kỷ Vân Sơ mới buông tay ra. Cô không chút do dự đẩy người phụ nữ một phát, lạnh lùng nhìn chằm chằm Omega đang loạng choạng lùi về hai bước, suýt nữa thì ngã ngồi trên mặt đất kia.

Sau khi Omega kia bị đẩy ra, em bắt đầu chu chu miệng, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn cô với vẻ hoang mang.

"Chị..."

Sao chị lại đẩy em ra?

Kỷ Vân Sơ vỗ vỗ bụi người, chỉnh lý quần áo, sau đó cô hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Mở mắt ra rồi nhìn cho rõ đi, tôi không phải chị của cô."

Từ "Chị" kia hẳn là cách Omega này gọi Chu Hòa đúng không?

Nhắc mới nhớ, Chu Hòa đâu rồi?

Kỷ Vân Sơ rõ ràng nhìn thấy Chu Hòa bước vào căn phòng này, nhưng tại sao khi cô đẩy cửa ra, trong đây lại chỉ có một Omega đang phát tình?

Cô cũng đứng ở hành lang hóng gió hơn 10 phút, chờ hai người kia làm xong rồi vào đánh ghen một thể.

Kỷ Vân Sơ cau mày, cẩn thận quan sát cả căn phòng, sau khi xác nhận phòng này không có chỗ nào mà Alpha trốn được thì cô bất đắc dĩ thở ra một hơi.

Mặc dù cô không có ý định đi đánh ghen, nhưng rõ ràng lúc này cô thấy rõ Chu Hòa đi vào đây cơ mà? Sao bây giờ lại không thấy đâu?

Mà kể cũng lạ, Chu Hòa thế mà cam lòng vứt một Omega đang phát tình ở đây, bộ cô ta không sợ những Alpha khác thừa nước đυ.c thả câu sao?

Trong khi Kỷ Vân Sơ đang miên man suy nghĩ, người phụ nữ kia lại lảo đảo lao về phía cô, và đương nhiên là cô né luôn.

Bởi vì Chu Hòa không có ở đây nên cô cũng không có hứng thú tiếp tục ở lại. Còn Omega này ư? Người này có liên quan gì đến cô đâu mà cô phải giúp?

Kỷ Vân Sơ cô cũng không tốt tính đến mức giúp đỡ một kẻ đi phá hoại hạnh phúc của bản thân mình đâu.

Cô xoay người muốn mở cửa rồi rời đi, thế nhưng lại bị Omega phía sau túm lấy, thân thể mềm mại của đối phương dính sát vào người cô, kèm theo đó là mùi hương trà xanh nồng nặc.

Lần này, không chỉ eo bị một đôi tay ôm chặt, mà ngay cả cổ cũng bị người kia quấn lấy.

Kỷ Vân Sơ cảm nhận được có thứ gì đó mềm mại đang chùn chụt trên cổ mình, ngay lúc ấy đầu óc cô như muốn ngừng hoạt động.

Mãi cho đến khi một luồng hơi thở nóng hổi phả lên cổ thì Kỷ Vân Sơ mới sực người tỉnh táo lại.

Nụ hôn dày đặc rơi lên gáy Kỷ Vân Sơ, hô hấp của Omega kia rất hỗn loạn, hôn mà như cắn người vậy.

Kỷ Vân Sơ cảm nhận được một cơn đau nhói ở cổ, chuyện này càng khiến cô càng tức giận hơn.

Nhưng cơ thể lại như đang làm trái với suy nghĩ cô vậy. Chân bủn rủn yếu ớt, tay thì không nhấc lên nổi, nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Kỷ Vân Sơ đứng không nổi rồi chứ chưa nói đến việc đẩy Omega ra, tránh nụ hôn của đối phương.

Kỷ Vân Sơ bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng rồi.

Chắc chắn căn phòng này có điểm gì đó quái lạ!

Chứ nếu không, tại sao kể từ khi cô bước vào đây thì cơ thể lại phản ứng như thế này?

"Buông tay ra..." Kỷ Vân Sơ thấp giọng mắng một câu, lại bị sự đau đớn ở cổ làm cho căm tức hơn: "Cô là chó hả?!"

Omega dừng lại, hành động sau đó cũng nhẹ nhàng hơn.

Kỷ Vân Sơ lập tức phản ứng lại, chế nhạo nói: "Hóa ra cô có thể hiểu những gì tôi nói."

Má nó, thì ra nãy giờ người này giả ngu!

Omega ôm lấy cô, mè nheo làm nũng, giọng nói mềm mại như muốn chảy nước: "Chị đừng giận mà."

Tuy miệng nói vậy nhưng em cũng không chịu buông tay ra, vẫn ôm chặt lấy Kỷ Vân Sơ.

Kỷ Vân Sơ kéo mạnh tay Omega ra, đồng thời gằn rõ từng chữ trong tên người kia: "Giang, Chi, Lạc."

Khóe môi Giang Chi Lạc khẽ nhếch, chóp mũi áp vào tuyến thể sau gáy Kỷ Vân Sơ, như kẻ nghiện mà ngửi ngửi mùi đào thơm ngọt kia.

Ngay cả khi có miếng dán ức chế thì mùi hương kia vẫn cứ thoang thoảng mà tản ra.

Pheromone của chị ngọt quá.

Đây không phải là lần đầu tiên em ngửi thấy nó, nhưng đây là lần đầu tiên em được ở gần với Kỷ Vân Sơ như vậy.

Bây giờ, Giang Chi Lạc chỉ hận mình không phải là Alpha, nếu không lúc này em chỉ cần hơi nghiêng đầu cắn lấy tuyến thể của cô rồi truyền tin tức tố của mình vào trong đó... Thế thì cô là của em rồi!

Kỷ Vân Sơ cũng nhận thấy người kia hình như rất quan tâm đến tuyến thể của mình. Đầu tiên cô cảm thấy có chút lo lắng, sau đó lại thở ra một hơi.

May thay, Giang Chi Lạc cũng chỉ là một Omega...

Kỷ Vân Sơ nhắm mắt lại, giọng nói lạnh như sắp đóng băng: "Giang Chi Lạc, buông tay ra."