Thuốc ức chế cho Omega?
Ngoài cửa, Mạnh Sở Ngư đơ người một lát, nghĩ Kỷ Vân Sơ đã bị đôi gian tình trong phòng kia ép bước vào trạng thái phát tình.
Cậu ấy biết Kỷ Vân Sơ gần đây đang trong trạng thái sốt ruột, mặc dù cậu ấy không ngửi thấy mùi tin tức tố trên cơ thể Kỷ Vân Sơ, nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác cũng không thể ngửi thấy nó.
Mạnh Sở Ngư chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất, có lẽ tra A Chu Hòa kia bị vị hôn thê bắt gian mà thẹn quá hóa giận dùng tin tức tố để áp chế Kỷ Vân Sơ.
Sự khác biệt giữa Alpha và Omega là rất lớn, một khi Alpha giải phóng tin tức tố thì có thể khiến Omega cạnh bên mất hết sức lực trong một khoảng thời gian ngắn, như cá nằm trên thớt chờ người đến mần thịt.
Mạnh Sở Ngư càng nghĩ thì lại càng hoảng sợ, không chỉ vì lo lắng cho sự an toàn của Kỷ Vân Sơ, mà còn sợ bản thân mình sẽ làm hại cô. Dù sao thì Kỷ Vân Sơ cũng không muốn đến đây, nếu không phải cậu ấy đưa cô đến thì có lẽ cô cũng sẽ không gặp nguy hiểm nào.
Mạnh Sở Ngư vội gọi cho chủ quán bar, nhờ anh ta sắp xếp cho người mang thuốc ức chế lên.
Cậu ấy còn vui mừng vì mình đã đến kịp lúc, nếu đến chậm hơn một chút thì...
"Vân Sơ." Mạnh Sở Ngư nuốt nước bọt, giọng run rẩy nói: "Bây giờ cậu không sao chứ?"
Kỷ Vân Sơ trong phòng nghe thấy câu này thì nhìn xuống Omega đang nằm dưới chân mình, ánh mắt lóe lên sự bực dọc.
Cô lấy điện thoại trong túi ra, bấm số của Mạnh Sở Ngư, sau đó ngồi xuống ghế sofa.
Mạnh Sở Ngư sững sờ khi nhận được cuộc gọi của cô, vô thức mà nói với người đầu dây bên kia điện thoại: "Xin chào, đây là điện thoại di động của bạn tôi, phiền đưa cho cậu ấy dùm."
Lời còn chưa nói xong thì đã bị Kỷ Vân Sơ cáu giận ngắt lời: "Cậu có bị ngốc không vậy? Là tôi."
Mạnh Sở Ngư ngơ ngác: "Cậu gọi mình làm gì?"
Kỷ Vân Sơ cười lạnh, sự kiên nhẫn của cô đã bị Giang Chi Lạc bào hết. Bây giờ còn phải nghe những câu nói vô tri của Mạnh Sở Ngư nữa chứ, cô chỉ cảm thấy mình sắp phun trào đến nơi rồi.
Hai kẻ óc heo Giang Chi Lạc và Mạnh Vân Sơ này, muốn chọc cô điên tiết lên đúng không?
Mạnh Sở Ngư không nghe thấy người đầu bên kia điện thoại nói gì nên cũng im luôn.
Lúc nãy Kỷ Vân Sơ nói chuyện với cậu ấy thì cậu ấy cảm nhận được giọng nói của cô ở rất gần, có lẽ người kia đang đứng ở cửa.
Sao mà Kỷ Vân Sơ lại đứng ở cửa nhỉ? Chắc có lẽ là cô mệt nên mới đổi sang gọi điện thoại cậu ấy.
Thật xấu hổ khi Mạnh Chu Vũ thường nói rằng anh ta biết Ji Junshu rất rõ, nhưng anh ta thậm chí không thể đoán được một suy nghĩ nhỏ như vậy từ bên kia.
"Vân Sơ, cậu tạm thời không sao đúng không?" Mạnh Sở Ngư là Alpha nên đi vào cũng không tiện, vì thế mà chỉ có thể đứng chờ ở cửa.
"Nếu tôi có chuyện gì thì giờ cậu nghĩ tôi vẫn có thể gọi điện cho cậu sao?" Kỷ Vân Sơ cũng không muốn mắng cậu ấy nữa, cô đã quá mệt mõi với cái con người này rồi
Cũng đúng thôi.
Mạnh Sở Ngư chính là vì lo lắng cho cô nên mới trông như mất não vậy thôi, nghĩ gì thì nói đó.
"Chu Hòa có ở bên trong không?" Mạnh Sở Ngư đột nhiên nghĩ ra vấn đề này.
Kỷ Vân Sơ bảo cậu ấy mang lên thuốc ức chế, ngoại trừ cô ra thì Mạnh Sở Ngư chỉ có thể nghĩ đến Omega tên là Giang Chi Lạc kia. Nhưng nếu thật sự là Giang Chi Lạc, thì làm sao Chu Hòa có thể nhịn được?
Dù sao thì cô ta cũng dám làm mất mặt hai nhà chỉ vì con ả này mà.
Mạnh Sở Ngư nghĩ đến đây thì lại bực mình, cậu ấy thật sự rất muốn lập tức đá cửa xông vào đánh Chu Hòa một trận.
Cậu ấy nghĩ sao cũng không thể hiểu được, có một vị hôn thê như Kỷ Vân Sơ thế mà tại sao Chu Hòa lại chọn ra ngoài nɠɵạı ŧìиɧ khi chỉ mới đính hôn được ba tháng?
Mắt của tên Alpha chắn chắn bị mù!
Mạnh Sở Ngư bực bội mà chửi thầm tra A kia trong lòng.
Kỷ Vân Sơ đang ngồi trên ghế sofa thì bình tĩnh hơn với người mất não ngoài cửa kia rất nhiều, cô vừa nhìn Giang Chi Lạc cuộn tròn đau đớn trên mặt đất, vừa trả lời câu hỏi của Mạnh Sở Ngư: "Không có ở đây."
"Lúc tôi đi vào thì không thấy Chu Hòa ở đây. "
Mạnh Sở Ngư nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô ta chuồn nhanh đấy."
Nhưng cậu ấy nghĩ lại một chút, Chu Hòa không có ở đó, còn Kỷ Vân Sơ và Giang Chi Lạc đều là Omega, sao họ có thể...
Ý nghĩ này lượn một vòng trong đầu Mạnh Sở Ngư, sau đó rất nhanh lại bị cậu ấy đè nén.
Kiểu tình huống như này xảy ra rất ít, nhưng cũng không có nghĩa là chưa từng xảy ra.
Một số lượng rất nhỏ Omega sẽ bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của các Omega khác, theo đó cũng vào trạng thái phát tình luôn.
Hơn nữa gần đây Kỷ Vân Sơ luôn cảm thấy không khỏe, vậy nên chuyện bị ảnh hưởng cũng khá bình thường.
Mạnh Sở Ngư siết chặt nắm đấm, luôn miệng chửi rủa Chu Hòa đáng ghét kia. Nhưng đồng thời, trong lòng cậu ấy cũng rất vui mừng, may là Chu Hòa không có ở đó, nếu Kỷ Vân Sơ mà bị Chu Hòa đánh dấu trong tình huống hỗn loạn như thế thì...
Hai đầu dây điện thoại đều không nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở của lẫn nhau.
Thời gian trôi qua từng phút từng phút, Kỷ Vân Sơ lại càng cảm thấy tuyến thể sau gáy mình ngày càng nóng hơn, như thể có thứ gì đó sắp xé rách da thịt cô mà tràn ra. Dã thú trong cơ thể cô thì đang không ngừng gào rú, như hút lấy máu thịt của cô.
Kỷ Vân Sơ một tay vịn trán, sắc mặt trắng bệch, cảm giác như mọi thứ xung quanh đang quay cuồng.
Tại sao thuốc ức chế lại vẫn chưa đến nữa?
Thực ra thì chỉ mới vài phút trôi qua kể từ khi Kỷ Vân Sơ gọi điện thoại cho Mạnh Sở Ngư, thế mà cô lại cảm thấy thời gian như đã trăm năm.
Không biết đã qua bao lâu nữa, cô mới nghe thấy Mạnh Sở Ngư ở đầu bên kia điện thoại thở phào nhẹ nhõm: "Vân Sơ, thuốc ức chế đến rồi!"