Sư Đệ Cũng Trọng Sinh

Chương 2

"Sở Tiểu Ngũ, ta có lệnh giao đứa trẻ này cho ngươi, ngươi dám cãi lệnh sư tôn?" - người nói là Tứ sư huynh Phương Thanh Nhai.

Tứ sư huynh Phương Thanh Nhai đời trước vốn không hợp với Sở Đan Phong, lợi dụng thân phận sư huynh ép hắn làm việc bẩn thỉu và mệt mỏi, thường xuyên chạy tới tố cáo với sư tôn, khiến hắn bị phạt rất nhiều lần.

Sở Đan Phong do bị hệ thống ràng buộc, phải duy trì cốt truyện và nhân vật, những thiệt thòi này chỉ có thể cam chịu, sống những ngày ức chế khó chịu. Nay thì khác rồi.

"Dám vậy thì sao?"

Phương Thanh Nhai sững người: "Ngươi nói gì?"

Cần biết, người này coi tu luyện hơn bất cứ thứ gì khác, để có thêm tài nguyên, vâng lời sư trưởng đến mức khiến người ta phát cáu, dù sư tôn có đánh rắm thì cũng coi là hình mẫu, không chỉ Thanh Nhai, các sư huynh khác cũng coi hắn như tay sai, không coi trọng lắm... Vậy mà hôm nay dám nói những lời ngạo mạn này, uống nhầm thuốc gì rồi?

Nhưng Diễn Kiến Bình đang đông người lui tới, ngoài đệ tử truyền thừa chính thống của các phái, còn không ít đệ tử ngoại môn, Phương Thanh Nhai cảm thấy không thể giữ thể diện của một vị sư huynh, lạnh lùng cười nhạt: "Sư tôn cũng rất khổ tâm, dù sao ngươi là ứng cử viên phù hợp nhất."

Nghe giọng điệu này, Sở Đan Phong đoán hắn ta sẽ không nói gì hay ho, quả nhiên:

"Bởi vì Kim Đan của ngươi đã vỡ, không thể tu luyện được nữa, ngươi có nhiều thời gian để chăm sóc cho hài tử."

"!!!" Đệ tử xung quanh xì xào xem náo nhiệt, đều cảnh giác lùi ra xa, có người còn reo hò khích lệ - họ gần như thấy trước được cảnh đồng môn rút kiếm đấu với nhau.

Thực ra Sở Đan Phong căn cốt tốt, là đệ tử đầu tiên kết thành kim đan trong sư huynh đệ, trước đây dù ở Ly Hư Phong hay đến toàn bộ Song Cực tông đều nể sợ, đây cũng là một trong những nguyên nhân Phương Thanh Nhai luôn tìm cách gây khó dễ hắn - ghen tị.

Tiếc là thời vận không thuận, trong một lần lịch luyện, Trung Kim Đan của hắn bị phá hủy, nhân vật hào quang rơi xuống vực sâu, biến cố này trở thành điểm yếu không đυ.ng được của "Sở Đan Phong" trong nguyên tác, chỉ cần nhắc tới là nổ tung, là cái vảy ngược không thể chạm vào.

Vừa lúc mọi người nghĩ hắn sẽ tức giận, Sở Đan Phong bình tĩnh nói: "À."

"..."

"..."

Hắn nói một cách chân thành: "Không việc gì nữa thì ta đi đây."

Rồi... xong?

Trong đám đệ tử xung quanh có người không nhịn được phì cười, Phương Thanh Nhai đang chuẩn bị tư thế phòng ngự thì mặt đỏ tía tai.

... Sở Đan Phong cũng muốn liều mạng đánh nhau với họ Phương, nhưng hắn lại khá tự giác.

Kim đan của hắn đã bị phá hủy, hoàn toàn không phải đối thủ của Phương Thanh Nhai, đánh nhau chỉ tự sỉ nhục, nếu đánh động đến sư tôn thì còn bị phạt... Tứ sư huynh đang cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, loại thiệt thòi này đời trước hắn đã ăn nhiều rồi.

Bây giờ hắn không dính bẫy nữa.

Sở Đan Phong không hứng thú gì với những mưu mô tranh đấu, nâng cao cảnh giới. Tu luyện quá cực khổ, sống lâu có ý nghĩa gì? Thà cướp nửa ngày nhàn hạ của kiếp phù sinh, uống trà, trồng cỏ, một giây thoải mái là một giây.

Nhưng Phương Thanh Nhai không nghĩ vậy -

"Sở, Đan, Phong!" Hắn chắn ngang đường đi, mặt lúc xanh lúc đỏ, "Ngươi dám chơi xỏ ta?"

Sở Đan Phong vô tội đáp: "Phương sư huynh, ta đâu có nói gì."

Chính vì hắn không đi theo khuôn mẫu, không nói gì cả, Phương Thanh Nhai mới lúng túng, nhưng cũng chẳng cách nào bắt bẻ điểm này, đành lạnh lùng cười: "Sở Đan Phong, ngươi dám cãi lệnh sư tôn, ta sẽ thay sư tôn trừng phạt ngươi!"

Là lập luận để đánh hắn.

Sở Đan Phong thầm biết không ổn, giờ chạy còn kịp không nhỉ?

Nhưng chưa kịp suy nghĩ, kiếm phong bao bọc trong linh lực đã chém xuống đầu hắn, nếu trúng phải da thịt, không chết cũng bong da, Sở Đan Phong vô thức vận dụng toàn bộ chân nguyên, rút kiếm ra đỡ.

Hắn đã chuẩn bị tâm lý chịu đòn, nhưng đau đớn không đến như tưởng tượng, ngược lại Phương Thanh Nhai ôm ngực lùi lại vài bước, gục xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Xung quanh Diễn Kiến Bình xôn xao.

"Phương Thanh Nhai yếu đến thế cơ à! Ngay cả Sở Đan Phong không có kim đan cũng đánh không lại."

"Đúng là giả vờ, thực lực bình thường."

"Ha, đệ tử nội môn cũng chỉ thế thôi."

Sở Đan Phong đần ra nhìn thanh đệ tử kiếm trên tay, trong lòng tràn ngập dấu chấm hỏi: Ta lúc nào trở nào giỏi như này?

Đám đệ tử hỗn loạn, không ai chú ý đến bóng dáng nhỏ bé tiến đến trước mặt Phương Thanh Nhai, "Sư huynh, huynh thế nào rồi?"

Không ngờ đứa trẻ mới nhập môn lại quan tâm mình, Phương Thanh Nhai cảm động: "Ta... Khụ khụ... Ngũ Sư Đệ không biết luyện loại tà thuật gì... Khụ Khụ... Tiểu sư đệ, mau đi báo sư tôn... "

Tuy nhiên, Hoa Đình Hiên đứng yên không nhúc nhích, dù còn là tiểu hài tử nhưng toát ra khí thế cao ngạo, chốc lát sau, y đặt bàn tay bé nhỏ lên bụng dưới Phương Thanh Nhai, giọng trẻ con vang lên: "Kim Đan ở huyệt Quan Nguyên dưới khí hải, chắc là nơi này."

Phương Thanh Nhai bất giác rùng mình khi nhận ra ác ý trong đôi mắt đen thẳm của tiểu sư đệ, vô thức run lên.

Đám đông ồn ào chợt im bặt tại thời điểm đó, giọng Sở Đan Phong vang vào tai: "Sư tôn, ngài đến rồi."

Mạnh Thương Vũ tiến tới, xuyên qua đám đông, thẳng tới trước mặt Phương Thanh Nhai, "Có chuyện gì vậy?"

Phương Thanh Nhai cảm nhận áp lực trên đan điền biến mất, cũng không biết cảm giác lạnh buốt khi nãy là thực hay ảo giác, nhưng quả thực đã mồ hôi lạnh đầm đìa, trên y phục còn vết máu, trông rất đáng thương.

Mạnh Thương Vũ vốn thiên vị với vị đệ tử này, thấy vậy ngữ điệu cũng dịu đi: "Ngươi nói đi."

"Sư tôn, đệ tử vâng lệnh đưa tiểu sư đệ cho ngũ sư đệ, nhưng ngũ sư đệ không những không nhận Hiên Nhi mà còn đánh trọng thương đệ tử... "

Lời nói rất khéo léo, né tránh những chi tiết quan trọng nhưng cũng không nói dối, là kiểu "nhai lời nhai lẽ" điển hình, có thể tạo phản ứng hóa học gϊếŧ người với sư tôn thiên vị, Sở Đan Phong biết mình xong rồi, đang định mở miệng biện bạch thì một bóng dáng nhỏ bé lao vào ôm chầm lấy đùi hắn.

"Sư huynh không có không muốn con. "Tiểu Hoa Đình Hiên siết chặt đùi hắn, nói một cách gần như ngoan cố, rồi ngước mặt lên tố cáo với Mạnh Thương Vũ: "Phương Thanh Nhai nói dối!"

Lời hài tử vốn chân thành thẳng thắn, không e sợ: "Là hắn cố ý bắt nạt sư huynh của con, là hắn rút kiếm trước!"