Sư Đệ Cũng Trọng Sinh

Chương 1

"Đem đi! Ta không nuôi!"

Sở Đan Phong lạnh lùng vung tay áo, y bào huyền sắc mang theo chân khí phát ra âm thanh.

Các đệ tử nhìn nhau, không hiểu sao Sở sư đệ nổi tiếng siêng năng tận tâm này lại đột nhiên dám làm trái lệnh sư tôn, một tiểu hài tử 5, 6 tuổi, dũng cảm vươn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo Sở Đan Phong, giọng non nớt gọi "Sư huynh", ngước khuôn mặt nhỏ xinh nói: "Thu nhận ta, Hiên nhi sẽ không gây phiền toái cho sư huynh."

Sẽ không gây phiền toái? Sở Đan Phong trợn mắt trắng trong lòng điên cuồng.

Ngươi chính là phiền phức! Lòng lang dạ sói, bạch nhãn lang! Đời này ta nhất định phải tránh xa ngươi!

...

Không trách sao Sở Đan Phong lại phản ứng mạnh thế, bởi vì một nén hương trước, hắn vừa bị tiểu tử trưởng thành Hoa Đình Hiên này làm nhục.

... Thật là nhục nhã!

Thực ra Sở Đan Phong không thuộc về thế giới này, hắn là người xuyên sách, do gặp tai nạn nguy kịch, lúc hấp hối đã kết hợp với một hệ thống, đổi lấy một thỏa thuận: Để duy trì trật tự thế giới trong sách, hắn phải theo đúng cốt truyện, bị hiểu lầm, bị hành hạ, và cuối cùng hy sinh vì nữ nhân của nhân vật chính.

Khi tất cả hoàn thành, hệ thống sẽ tặng hắn một lần trọng sinh miễn phí.

Nhân vật chính trong truyện là Hoa Đình Hiên - hài tử kia, sau này sẽ thống nhất giới tu tiên, đánh bại yêu vương, đá bay ma tộc... Tóm lại rất mạnh.

Trong quá trình chinh phục và trở thành vua, Hoa Đình Hiên còn chinh phục được vô số trái tim của các nữ nhân và Sở Đan Phong chính là nhân vật thiểm cẩu* của một trong những nữ nhân của nhân vật chính, nói cách khác chính là tình địch của nhân vật chính.

*Chỉ loại người không từ thủ đoạn để tiếp cận và lấy lòng người khác; đeo bám.

Hậu quả của việc làʍ t̠ìиɦ địch của nhân vật chính thì có thể tưởng tượng. Sở Đan Phong hiểu chân lý đó, nhưng vẫn cảm thấy bất công.

Nói thật, ngoại trừ việc hắn phải theo yêu cầu của hệ thống mà phải lòng nữ nhân kia, hắn không có lỗi gì với tiểu sư đệ này! Đời trước sau khi Hoa Đình Hiên nhập môn, cũng do hắn dạy dỗ, Sở Đan Phong thay tả lót, ẵm bồng nuôi hài tử lớn dần, dần dần có tình cảm thật sự, coi nó như y như con đẻ.

Kết quả, vừa lớn khôn, bạch nhãn lang kia không coi trọng nhân phẩm vì một nữ nhân mà làm nhục hắn như vậy!

Lúc đó, chàng trai tóc đen cầm một cây roi chín đoạn, dải roi vung lên để lại vệt máu, rơi xuống y phục trắng như tuyết điểm đỏ như hoa mận.

Trong khi Sở Đan Phong bị trói tay chân bằng dây tiên, trần thân trên, khắp người là vết roi chồng chéo.

"Sư huynh, dáng vẻ như thế này của ngươi thật đẹp." Hoa Đình Hiên đã trưởng thành, vóc dáng cao ráo, nhan sắc tuấn tú, chân nguyên thuần khiết bá đạo khiến người ta kính sợ.

"Bốp!"

Hoa Đình Hiên xuất thủ, roi giáng xuống, từ vai đến hông Sở Đan Phong đột nhiên sưng lên một vết đỏ rộng hai ngón tay, tương phản rõ rệt trên làn da trắng mịn màng, vô cùng rợn người.

Nhưng Sở Đan Phong chỉ rên khẽ một tiếng, cắn răng chịu đựng, nuốt trọn cơn đau vào bụng.

"Vẫn không chịu nói à? Sư huynh nhìn yếu đuối, xương cốt lại cứng ghê."

Sở Đan Phong hạ mí mắt, nhếch môi, vẻ mặt kiên quyết không khuất phục, trong lòng lại chửi thầm: "Cứng cái đầu ngươi! Nếu không phải hệ thống cấm ngôn, lão tử đã sớm đưa Soạn Hồn Châu cho ngươi rồi!"

"Ngươi đâu hệ thống? Ra đây cho ta! Cảnh này hoàn toàn khác với kịch bản ngươi đưa! Trong kịch bản gốc không có cảnh bị trói đánh này!"

Âm thanh điện tử của hệ thống vang lên trong đầu hắn: "Quả thật có một chút sai lệch, có thể do ký chủ diễn xuất quá tốt, khiến Hoa Đình Hiên căm thù người đến tận xương tuỷ, nên mới thêm phân đoạn này. Nhưng tổng thể vẫn ổn, miễn là người hoàn thành truyện chính theo đúng thỏa thuận, vẫn sẽ nhận được cơ hội tái sinh! Tái sinh rồi, người sẽ không còn bị cốt truyện ràng buộc, hoàn toàn tự do! Chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa, thay Lâm Xu Nhi đỡ lấy phản phệ của Soạn Hồn Châu là hoàn thành nhiệm vụ! Cố lên!"

Nghĩ tới việc sắp được tái sinh, hy vọng trong Sở Đan Phong lại thắp lên và nữ chính Lâm Xu Nhi cuối cùng cũng xuất hiện.

"Đình Hiên! Mau thả ngũ sư huynh ra!"

Tiếng nói vang lên trong tai Sở Đan Phong như âm thanh thiên nhiên, hắn suýt nữa khóc vì mừng - cuối cùng có thể diễn theo cốt truyện, cuối cùng cũng thoát khỏi!

"Bốp!"

Một roi nữa, roi này mạnh hơn và nghiêm trọng hơn trước, trực tiếp đánh vào mông, Sở Đan Phong thậm chí còn cảm nhận rõ roi xé rách cả khố bên trong, mông lập tức sưng tấy, rát bỏng đau nhức, đau đến nỗi hắn rơi nước mắt.

Hoa Đình Hiên một roi chưa đủ, hắn ta hung ác nắm cằm Sở Đan Phong, ép đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía mình, nghiến răng hỏi: "Nhìn thấy thất sư muội, sư huynh vui đến như vậy?"

"... " Sở Đan Phong oan ức, ngươi ghen quá đáng rồi đấy! Ta nhìn thấy nàng, ta vui thì có ích gì, người nàng thích là ngươi chứ không phải ta!

"Đình Hiên, đừng làm thế! Ta... người ta thích luôn là ngươi." Lâm Xu Nhi vội vàng nói với gương mặt đỏ bừng.

"Ngươi nghe rõ chưa?" Hoa Đình Hiên lạnh lùng cười nhạt, thả tay Sở Đan Phong, kɧıêυ ҡɧí©ɧ ôm eo Lâm Xu Nhi trước mặt hắn, ánh mắt vẫn không rời Sở Đan Phong, nói từng chữ từng chữ: "Cho dù ngươi vì nàng mà đoạt Soạn Hồn Châu, thất sư muội cũng sẽ không đoái hoài tới ngươi đâu! Nhanh giao nộp linh châu, việc này sư tôn sẽ xử lý, không đến lượt ngươi xen vào!"

Nhưng Sở Đan Phong hoàn toàn không nghe thấy cảnh cáo của hắn, vì hệ thống đang thét lên: "Điểm chính cốt truyện tới rồi! Chuẩn bị!!!"

Soạn Hồn Châu là bảo vật hàng đầu trong quyển sách này, có thể hồi sinh người chết, luyện cảnh giới, tinh chế hoàn toàn có thể dùng linh thể để xuyên không... là vật Lâm Xu Nhi tình cờ có được, tiếc là nàng không có phúc hưởng.

Bởi vì thứ đó phản phệ rất hung hiểm, phải thấy máu mới có thể dùng được, mà nàng công lực thấp kém, không thể chống đỡ nổi.

Vì thế, sư tôn trực tiếp đem Soạn Hồn Châu trấn áp trên tĩnh mạch, nhằm mong giảm bớt ác khí của nó.

Theo cốt truyện gốc, Sở Đan Phong phát hiện Soạn Hồn Châu có động tĩnh bất thường, không kịp báo sư tôn, vì bảo vệ sư muội nên tự tiện kết ước sinh tử với nó, kết quả trở thành kẻ thế mạng. Tuy nhiên, sau khi hắn chết, bảo vật này nhanh chóng được Lâm Xu Nhi tặng cho Hoa Đình Hiên, trở thành ngón tay vàng của nam chính.

Không ngờ, đến lượt hắn diễn cốt truyện, lại bỗng xuất hiện thêm một đoạn "bị trói đánh".

Sở Đan Phong trong lòng cay đắng.

May là mọi chuyện sắp kết thúc, cảnh cuối cùng, Sở Đan Phong diễn rất tận tâm, lưng đau, mông cũng đau, nhưng vẫn cố nở nụ cười: "Sư muội."

Ngọc quan trên búi tóc của Sở Đan Phong đã lỏng từ lâu, mái tóc đen rối bời buông xuống, tôn lên làn da như ngọc ấm áp, những vết roi đỏ thẫm kì lạ thêm vẻ quyến rũ đầy hành hạ, khiến mặt Lâm Xu Nhi đỏ bừng khi nhìn hắn.

Nhưng đôi mắt hoa đào mê mang nhìn Lâm Xu Nhi, lại như xuyên thấu nàng mà ngó về phía xa xăm, có vẻ bi thương lẫn vui sướиɠ, khiến người ta chợt có linh cảm không lành.

Hoa Đình Hiên nhíu mày thật chặt, hắn vô cớ hoảng sợ.

"Xu Nhi, chỉ mong muội về sau bình an, cùng... tiểu sư đệ kết đôi, hôm nay mọi chuyện đều là ta tình nguyện, sư muội không nợ ta điều gì."

Lời vừa dứt, Sở Đan Phong đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi!

Trong l*иg ngực hắn bừng lên ngọn lửa, không ngạc nhiên tại sao không tìm thấy tung tích viên ngọc, hóa ra là hắn đã kết huyết ước với nó, Soạn Hồn Châu đã hòa vào thể xác!

Khoảnh khắc linh châu thiêu đốt cơ thể, Sở Đan Phong đã thoát khỏi xác, vui vẻ làm thủ tục bàn giao với hệ thống rồi đi mất, nên không thấy Hoa Đình Hiên vứt bỏ Lâm Xu Nhi, ôm hắn với khuôn mặt tái nhợt, dùng toàn bộ linh lực lấp vào vết thương cháy bỏng trên ngực hắn một cách vô ích, cũng không hay biết Hoa Đình Hiên không quản ngăn cản của mọi người, ôm thi thể hắn bế quan ba năm trời, như cuồng điên.

Hiện giờ, Sở Đan Phong đã tái sinh, không còn hệ thống, không còn nhiệm vụ, nhẹ nhõm vô cùng, hắn chỉ muốn sống vui vẻ như con cá mặn, ở Song Cực tông ăn bám qua ngày.

Người nào thích nuôi thì nuôi, dù sao hắn sẽ không nuôi.

Sở Đan Phong tàn nhẫn giật vạt áo mình khỏi bàn tay nhỏ của hài tử.