Mạnh Thương Vũ lặp lại: "Sư huynh?" Sau đó nhìn Sở Đan Phong đánh giá.
Sở Đan Phong: "???"
Hoa Đình Hiên gật đầu, ôm chặt Sở Đan Phong hơn, nói: "Nếu không tin thì sư tôn hãy hỏi người khác."
Ánh mắt Mạnh Thương Vũ quét qua, các đệ tử không dám lừa gạt vị trưởng lão nghiêm khắc này, liền gật đầu xác nhận, mọi người cùng tường thuật lại cuộc xung đột, quả thật Phương Thanh Nhai rút kiếm trước.
Quả nhiên hài tử không biết nói dối.
Phương Thanh Nhai dường như vẫn muốn biện bạch, nhưng vừa mở miệng đã phun ra một ngụm máu đen, Mạnh Thương Vũ lập tức dùng linh lực thăm dò mạch đập của hắn, rồi sắc mặt càng âm trầm, Phương Thanh Nhai hiện ở trung kỳ kim đan, trong khi Sở Đan Phong kim đan đã vỡ, bây giờ chỉ còn cảnh giới trúc cơ kỳ , tuyệt đối không thể làm hắn ta bị thương nặng như vậy.
"Kinh mạch hoàn toàn bị đứt, chỉ cần tu luyện thêm tý nữa thôi là đã lên một cảnh giới." Mạnh Thương Vũ phán quyết bằng giọng trầm.
Có thể đả thương Phương Thanh Nhai như vậy, ít nhất cũng phải là hóa thần trở lên, ở đây tất nhiên không có, vậy thì chỉ còn một khả năng.
"Ngươi đạo tâm không ổn định, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, còn vu oan cho đệ tử... tự mình bế quan dưỡng thương, khi vết thương lành lại thì đến Giới Luật Đường lĩnh phạt."
Phải nói, vừa tái sinh trở lại, liền cho kẻ địch Phương Thanh Nhai một phen tức tối, Sở Đan Phong cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc.
Bên ngoài rừng đào Ly Hư Phong, Mạnh Thương Vũ vui mừng nói: "Không ngờ Hiên nhi lại thích ngươi như vậy."
"..." Sở Đan Phong liếc nhìn đứa nhỏ treo trên chân mình, vẫn nói: "Sư tôn, đệ tử năng lực hạn chế, e rằng không đủ sức dạy dỗ tiểu sư đệ, xin sư tôn thu hồi mênh lệnh."
Mạnh Thương Vũ bất ngờ nhìn đệ tử, rồi dường như đã hiểu điều gì đó, hắn ta lấy từ túi hạt mù tạt ra một lọ đan dược: "Đây là Xích Dương đan ngươi từng xin ta lần trước, có thể ôn dưỡng đan điền, nhưng kim đan đã hỏng, tổn thương căn cơ, hồi phục không dễ dàng, đừng vội vàng..."
"Sư tôn!" Sở Đan Phong không nhận lọ đan, thậm chí lùi lại một bước, chắp tay đứng thẳng: "Đệ tử không có ý đó."
Mạnh Thương Vũ nhíu mày: "Không lẽ ngươi còn muốn Dao Lang Phục Cân Thảo? Thứ quý hiếm đó may mắn gặp được cũng khó, làm sao có thể cưỡng cầu được?"
Sở Đan Phong vẫn đứng thẳng lưng: "Không, sư tôn, con chỉ muốn được làm chính mình."
Mạnh Thương Vũ lạnh nhạt cười khẩy một tiếng: "Nói như vậy, lời Phương Thanh Nhai nói cũng không hoàn toàn sai, ngay cả ngươi cũng bướng bỉnh rồi."
Sở Đan Phong nghĩ sư tôn sẽ nổi cơn thịnh nộ, nhưng không ngờ Mạnh Thương Vũ cười khẩy xong lại hiện vẻ mặt tươi cười: "Nhưng như vậy cũng hay, Tiểu Ngũ, cuối cùng ngươi cũng..."
Bất vi ngũ đẩu mễ chiết yêu*, cuối cùng cũng có chút khí khái của Ly Hư Phong.
*đó là ẩn dụ người cao thượng, ngay thẳng không dễ chi phối
"?" Sở Đan Phong thử hỏi: "Vậy xin sư tôn thu hồi mệnh lệnh?"
Mạnh Thương Vũ: "Không."
Sở Đan Phong: "..."
Mạnh Thương Vũ cúi xuống xoa đầu tiểu Hoa Đình Hiên: "Sư tôn không có thời gian dạy dỗ nó, các sư huynh của ngươi lại bốc đồng, giao cho ai cũng không yên tâm."
"Sư huynh, hãy thu nhận đệ tử, Hiên nhi sẽ không làm phiền huynh đâu." Chỉ cần được ở trong trúc xá của sư huynh, có thể ngày ngày nhìn thấy sư huynh là tốt rồi.
"Đan Phong, sư tôn thực sự không còn sự lựa chọn nào khác, trước tiên gửi tiểu sư đệ ở bên ngươi. Nhị sư muội của ngươi thích trẻ con, đợi khi nàng du ngoạn trở về, lúc đó nếu ngươi vẫn không muốn thu nhận Hiên nhi, có thể thương lượng. Đứa trẻ này cuộc đời bi thương, mẹ mất sớm, cha thì... hiện giờ không nơi nương tựa, hắn chỉ có thể nhờ vào tông môn."
Sở Đan Phong: "............"
Đã nói đến thế này, cứ từ chối nữa thì thật sự quá vô tình, Sở Đan Phong trước ánh mắt nóng bỏng của một lớn một nhỏ, miễn cưỡng đáp: "Đệ tử tuân lệnh..."
Cho dù phải nuôi vài ngày, đời này hắn sẽ không hầu hạ tiểu tổ tông như trước kia, hài tử này chọn hắn vì một lý do nào đó, ở lâu thấy không có gì thú vị lúc đó đuổi đi có lẽ dễ dàng hơn...
Sư tôn vừa đi, Sở Đan Phong liền cảm thấy góc áo mình bị kéo.
Hoa Đình Hiên mím môi, vẻ rất thất vọng, chỉ thiếu nữa là viết "Tại sao sư huynh không muốn nhận đệ" lên mặt.
Sở Đan Phong: "......"
Phải nói, hài tử này trông thật đáng yêu. Mặc dù bây giờ chưa đẹp như khi trưởng thành, nhưng với tư cách một hài tử cũng đủ dễ thương, gò má trắng nõn còn mỡ trẻ con, đôi mắt to chiếm nửa khuôn mặt, ngay cả những người không thích trẻ con cũng không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần, sờ nắn cái đầu nhỏ.
Sở Đan Phong ngồi xuống... Ánh mắt Hoa Đình Hiên lập tức sáng lên, y gọi "Sư huynh" đầy mong đợi.
Sau đó chỉ thấy sư huynh đưa tay... mạnh mẽ nắm lấy mặt hắn, dùng sức không nhỏ, làm khuôn mặt trắng mịn mềm mại đỏ bừng lên - Sở Đan Phong vẫn căm hận hài tử này đánh mình, phẫn nộ nói: "Ngươi là một tiểu hỗn đản!"
Nhưng hài tử ngoan ngoãn chịu đựng, chịu đòn chịu mắng, không những không phản kháng, còn lao vào lòng hắn, vùi mặt vào áo hắn, nén giọng nói có chút nghẹn ngào: "Sư huynh mắng ta rất đúng."
Sư huynh, ta đáng bị mắng.
Sư huynh, ta nhớ người lắm.
Sở Đan Phong: "???"
Véo tới ngu ngốc rồi sao?? Hay là lục sư đệ hồi nhỏ thiển cận hơn?? Sau nhiều năm, Sở Đan Phong không nhớ rõ thời thơ ấu của Hoa Đình Hiên, chỉ nhớ hình dáng cao ráo, cầm roi dài.
Nghĩ đến đây, hắn không thoải mái, lưng và mông dường như vẫn còn đau.
Sở Đan Phong gỡ hài tử ra khỏi lòng, vốn định nhặt một nhánh cây đánh một trận vào mông y để trả thù, nhưng hài tử này chỉ cao tới thắt lưng hắn, vừa bị đẩy ra vẻ mặt đã sầu não, mắt đỏ hoe như sắp khóc, nhỏ giọng nói: "Sư huynh đừng bỏ ta một mình nữa."
Sở Đan Phong: "............"
Dù thù hận có lớn thế nào, cũng không thể báo thù một hài tử, hắn bất lực xoa xoa thái dương, phất tay: "Thôi, đừng quấy rầy ta, tự chơi đi."
Tuy nhiên, hài tử dường như hoàn toàn không hiểu "tự chơi" là gì.
Sở Đan Phong đi đâu thì y theo đấy, dù tỏ thái độ thế nào, dù lạnh nhạt thế nào, Hoa Đình Hiên vẫn như cái rắm không thể thoát khỏi, khuôn mặt nhỏ vẫn còn mỡ trẻ thơ vẫn mỉn cười, như sợ ngay cái khoảnh khắc tiếp theo người sống như hắn sẽ biến mất, thận trọng, đáng thương, khiến Sở Đan Phong cảm thấy tội lỗi vì bỏ rơi tiểu hài tử.
Tuy nhiên, Sở Đan Phong cũng hiểu tại sao hài tử này lại thiếu cảm giác an toàn như vậy - trên ngọn Ly Hư Phong rộng lớn này, hiện giờ ngoài hắn ra, không tìm được ai khác.
Sau khi gửi gắm tiểu sư đệ, sư tôn đã biến mất, có lẽ đi chữa thương cho Phương Thanh Nhai, nhị sư tỷ Hiệp Bạch Lộc lúc này đang du ngoạn chưa về, còn Đại sư huynh Chu Viễn Sơn rất được chưởng môn sư bá coi trọng, nếu hắn nhớ không nhầm thì những năm gần đây sư huynh thường ở trên đỉnh Can Liên Phong xử lý sư vụ trong tông môn, còn Tam sư huynh Hoàng Trường Thiên là một kẻ lập dị ở Ly Hư Phong, thậm chí cả Song Cực Tông, không thích tu luyện, chỉ cần rảnh rỗi là hoặc lén xuống núi vui vẻ ở quán rượu, hoặc ẩn nấp trong trúc xá đọc thoại bản, là đệ tử vô dụng nhất môn phái.
Đời trước, Sở Đan Phong vì muốn giữ hình tượng "Phế nhân siêng năng", cho dù không tu luyện cũng phải làm ra vẻ chăm chỉ, mệt mỏi biết bao, thực ra trong lòng hắn người hắn ganh tị nhất chính là Tam sư huynh này.
Đó mới là cuộc sống!