26.
Nương ta – Khương Bạch Sương, đã từng là tài nữ nổi danh ở thành Dương Châu
Đáng tiếc xuất thân thương nhân, bị nhà mẹ do muốn bám víu quyền lực mà đưa vào phủ thừa tướng làm thϊếp.
Người cũng từng thỏa hiệp, tranh cho ta quả dưa trái táo, cơm áo vô ưu vô lo sống cả đời.
Sau đó người phát hiện, Tạ Ân nuôi 4 thứ nữ trước ta như “cổ”.
Nuôi ra đứa trẻ hung hăng nhất, ác nhất, có thể dọn sạch chướng ngại vật, trải đường cho hắn.
Người cầu thần bái Phật, cầu khẩn đứa nhỏ trong bụng tuyệt đối đừng là nữ nhi.....
Đáng tiếc người sinh ra ta.
Người quá nhỏ bé, không đấu lại được Tạ Ân.
Điều duy nhất người có thể làm chính là giấu dốt.
Người năm lần bảy lượt nhẫn tâm cướp đi sách vở ta yêu nhất.
Sau kh ta khai nhãn, ta đã từng thấy người nhẹ nhàng xoa xoa gò má ta sau khi ta ngủ say.
Người nói: "Lại nhịn thêm chút nữa nhịn đến con cập kê, nương sẽ vơ vét tất cả sách vở trên cõi đời này cho con......"
Ở phủ thừa tướng, có quý tới mấy cũng chỉ làm quân cờ cho người khác, không bằng tiện như bùn, tương lai còn có cách mà tính.
Thế nhưng ngày đó người lại thấy tay ta đau nhức vì lạnh cóng, người không nhịn được, đành lấy cho ta một cái áo bông nhỏ còn hơi mới.
Từ đó, hai mẹ con chúng ta trở thành cá trên thớt mặc người ta làm thịt.
Đúng, ta đều nhớ rõ.
Ta còn nhớ rõ từng chút từng chút cách nương ta ẩn nhẫn, cách nương ta giả ngu, mà còn học được toàn bộ.
Bởi vì ta không chỉ muốn báo thù, còn muốn chứng minh, tất cả đám ‘cổ" trong phủ thừa tướng, cũng không bằng người.
27.
Sau khi Tạ Ngọc Uyển tắt thở, ta hốt hoảng trốn về phủ, trốn trong phòng khóc.
Mãi đến tận khi Thừa tướng Tạ Ân một cước đạp vỡ cửa.
Thánh chỉ trong cung đã đưa xuống, nói là Quý Phi hậu sản băng huyết, truy phong làm Hoàng quý phi.
Thừa tướng Tạ Ân không tin, càng không cam lòng.
Hắn nuôi ra mầm hoàng hậu,cứ vậy mà bị bẻ mất?!
Chỉ có hoàng tử thì có ích gì chứ, trong tay hắn đã không nữ nhi khác nữa!
"Ngươi nói! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"
Ta sợ đến trốn vào bên trong góc, gào khóc!
Hắn tát ta hai phát, còn chưa hết giận, còn đạp ta mấy đá.
"Nói mau! Không ta băm nát Khương Bạch Sương cho chó ăn!"
Ta mới khóc nói: "Hoàng thượng, là hoàng thượng nói bỏ mẹ giữ con!"
Thừa tướng Tạ Ân kinh sợ.
Đúng lúc này, chân trời sáng lên một tia sấm chớp, chiếu sáng vẻ mặt hắn, dữ tợn kinh hồn.
Ta sợ đến mức lại hét lên một tiếng.
Hắn hỏi: "Vì sao? Tiểu Tam làm sai bước nào?"
Ta nói: "Tam tỷ, tam tỷ dùng mị hương để dành ân sủng, nên ảnh hưởng tới việc nối dõi của hoàng tộc, nàng hạ thuốc tránh thai cho các nương nương trong cung, bao gồm cả hoàng hậ, bị hoàng thượng biết rồi......"
Tạ Ngọc Uyển được hắn gọi là"mầm hoàng hậu".
Thế nhưng không phải lòng dạ đủ độc ác, là có thể làm hoàng hậu.
Hương này là Tạ Ân cho nàng ta, cũng nói với nàng cái lợi cái hại, bảo nàng ta dùng cẩn thận.
Nàng ta quá sợ thừa tướng Tạ Ân, di nương nàng ta - Triệu Tiểu Hoàn, đang bị hắn nắp thóp!
Vì sợ không được sủng ái sẽ bị"Trừng phạt", thế nên nàng ta vẫn dùng mị hương cướp ân sủng.
Thừa tướng Tạ Ân nghe vậy, cảm xúc lặng xuống.
Nhưng hắn vẫn bình tĩnh lại, sấm vang chớp giật, hắn trầm mặt rời đi rồi.
Hòa Diệp sư huynh lúc này mới đi tới, nâng ta dậy.
"Aizzz, cái tên ngốc nhà muội."
Ta rưng rưng nước mắt: "Đau quá à, sư huynh."
Hòa Diệp mắng: "Muội tưởng ta sẽ bị muội lừa như hồi muội còn nhỏ à?!"
Ta khi còn nhỏ ấy à.....
"Muội khi còn nhỏ, không phải muốn mưu tính các huynh, chỉ là muốn luyện tay nghề một chút. Dù sao từ nhỏ muộ đã thông minh, giả ngu khó khăn quá."
Hòa Diệp lại mắng ta vài câu, nhưng đến cùng vẫn đau lòng, đi tìm rượu thuốc cho ta.
28.
Ta bị dọa tới mức bệnh nặn, không vào cung, Khâm Thiên Giám cũng không đi.
Từ đó quốc sư ốm yếu đứt quãng ba năm.
Hòa Diệp sư huynh ở kinh thành bôn tẩu khắp nơi vì ta, tìm hiểu tin tức.
Có một ngày, huynh ấy nói: "Bùi tướng quân đại thắng hồi triều."
Hoàng thượng lập tức lại cất nhắc phủ Bình Nguyên Hầu, đồng thời tìm cái cớ, tước đi tước vị còn chưa ngồi nóng mông của Tạ gia.
Chiều gió trong kinh lại thay đổi.
Kể từ khi biết Tạ Ngọc Uyển làm chuyện ngu xuẩn, thừa tướng Tạ Ân ngày đêm bất an.
Bởi vì hoàng thượng tuy đã cật lực nhẫn nại, nhưng vẫn lộ ra một ít cảm xúc căm ghét hắn.
Ba năm nay, hắn bị gõ đến mức trong lòng run sợ.
Rốt cục có một ngày, hắn dẫn theo một người tới gặp ta.
"Con xem người này một chút, có tướng đế vương không."
Ta còn bệnh nằm liệt trên giường, bị hắn doạ khóc: "Không, không được, phụ thân, ngài không thể......"
"Tiểu Ngũ, con biết không, phụ thân đã phái người đón di nương con vào kinh rồi."
Ta đờ người.
"Chớ chọc phụ thân tức giận, nói đi, nói xong con có thể vui vẻ đoàn tụ với di nương rồi."
Ta run rẩy nói: "Có...... có tướng đế vương."
Nghe được câu này, thừa tướng Tạ Ân quay đầu chấp tay với nam tử kia: "Thế tử, ngài có thể yên tâm."
Trước mắt đây là ta con thứ của tứ tỷ, thế tử của lão Kỳ vương.
Hắn vẫn là còn nghi ngờ: "Sao ngươi biết nàng nói thật hay giả?"
Thừa tướng Tạ Ân tràn đầy tự tin: "Nàng không dám nói dối, làm giả quẻ sẽ giảm thọ."
Nghe vậy,thế tử cũng dần tràn đầy tự tin.
Ta sững sờ.
Tuy là thế nhưng...... Đầu óc kiểu này mà còn muốn làm hoàng đế?
29.
Thừa tướng Tạ Ân liên hợp một tốp đại thần, muốn ở mưu phản trước khi Bùi Lăng hồi kinh.
Hắn giúp lão Kỳ vương xưng đế, điều kiện là để nữ nhi của hắn làm hoàng hậu.
Kết quả là......
Hoàng thượng mật tuyên Bùi Lăng hồi kinh sớm.
Đêm đó, Kinh Thành đêm lạnh như băng, tiếng binh lính chiến đấu trên đường vang suốt một đêm.
Đến bình minh.
Bùi Lăng cả người đầy má.u đạp cửa lớn phủ quốc sư.
Ta vội vã mặc y phục, mau mau đi ra ngoài đón.
Ba năm không gặp, hắn đen hơn rất nhiều.
Nhưng giờ càng oai hùng sắc bén, cứ như là một thanh bảo kiếm.
Trong tay hắn xách một người, là Tạ Ân bị trói như cái bánh tét.
Có điều, hắn lại hỏi ta: "Ngươi rốt cuộc là tên lừa đảo hay là đồ ngốc?"
Khóe miệng ta giật giật: "Điều này rất quan trọng sao?"
Hắn gật đầu: "Rất quan trọng, mỗi lần ta lơ là trên chiến trường đều do đang mải nghĩ, suýt chút nữa ngỏm củ tỏi. Ngươi nhanh lên, cho ta thoải mái đi."
Được thôi.
"Năm đó ta xác thực gặp Bùi tướng quân và Kỳ vương phi."
Đó là lúc nhị nương Tạ gia mới vừa vào vương phủ, tranh đấu kịch lịch với vương phi.
Vương phi tuổi già, căn bản không chịu nổi, biết mình mệnh số không dài, vì con cái, lên núi cầu sư phụ ta tới.
Thầy ta nói Kỳ vương phủ đã hết thuốc chữa.
Ta đưa nàng xuống núi.
Thực ra lần đó, ta đã đồng ý giúp nàng bảo vệ nữ nhi duy nhất của nàng, đổi lại là nàng phái người tới Dương Châu bảo vệ nương ta.
Đúng, Tạ Ân vẫn luôn dùng nương ta uy hϊếp ta, lại không biết ta nắm rõ tình huống của nương trong lòng bàn tay.
Nương ta căn bản không có làm cái gì mà nô với chả tỳ, mà là đang Dương Châu nhàn nhã dưỡng lão.
Không nghĩ tới đυ.ng phải Bùi lăng, càng không nghĩ tới hắn cũng nhớ kỹ ta.
Ta nói thẳng với Bùi Lăng,rõ ràng trật tự, không chút ngu ngốc.
Tạ Ân còn gì mà không hiểu cơ chứ? Tức giận đến mức giãy dụa, miệng bị nhét vải rách vẫn cố nghẹn ngào.
Bùi Lăng dùng một tay đã đè được hắn xuống.
"À, hóa ra ngươi là đồ lừa gạt!"
Ta nói: "Ừ......"
Hắn lại nói: "Nhưng đúng là ngươi lén ăn mười cái bánh bao thịt."
Ta ngậm miệng lại rồi.
Hắn nói: "Được rồi, ngươi còn có cái gì muốn nói với hắn không? Ta đem hắn tiến cung, chỉ sợ các ngươi không còn gặp lại đâu."
Ta nghĩ nghĩ, đúng là có.
"Tạ Ân, ta nói ngươi nghe......"
Bùi Lăng cũng xích lại, nhếch tai nghe.
"Chuyện làm giả quẻ sẽ giảm thọ, là ta lừa ngươi."
Chắc hắn cũng không ngờ hắn lợi dụng nữ nhi cả đời, lại ch trong tay đứa vô dụng nhất.
Trong nháy mắt, hắn tức giận đến cắn lưỡi, máu tươi nhiễm đỏ mảnh vải rách trong miệng hắn.
30.
Tạ gia bị diệt môn.
Bùi hoàng hậu lúc đó mới biết, đây là vở kịch lớn ta cùng hoàng thượng thương lượng kỹ càng rồi.
Dù sao hắn cũng là thiên tử, hắn nhìn thấu ta.
Ta tiến cung đi giải thích với hoàng hậu.
"Trong triều Tạ Ân có căn cơ sâu rộng, muốn nhổ tận gốc không dễ, trừ phi cho hắn một tội lớn...... Ta sớm đã nhìn rõ hắn có ý định mưu phản, chỉ là ta biết thời biết thế."
Bùi hoàng hậu dỗi ta: "Ngươi lừa bổn cung khổ nhỉ! Ba ngày một bữa thịt kho tàu......"
Ta vội vàng nói: "Đây là thật! Sư phụ ta nói!"
Bùi hoàng hậu than thở: "Không được, bổn cung phải dỗi ngươi mười ngày nửa tháng."
"Ôi chao, ai, ôi, vậy mười ngày nửa tháng sau ta quay lại thỉnh an người."
Bùi hoàng hậu lại rất lo lắng: "Nhà diệt tộc, ngươi không sao chứ?"
Ta cũng rất kinh ngạc: "Ta vốn định lần này quay về núi, không nghĩ tới không ai nói tới ta......"
Bọn họ nói, những gì quốc sư nói, đều là ý trời.
"Vậy thì tốt, sau này ngươi xem bói ít thôi, bổn cung sẽ hạ chỉ không cho người tới phiền ngươi, nghe nói bói quẻ nhiều, phúc phận của ngươi sẽ mỏng đi......"
Đang nói, vị con trai trưởng tiện nghi của nàng òa khóc.
Bùi hoàng hậu phiền ch: "Mama ch rồi à! Mau quay trở lại!"
Nàng còn mắng ta: "Cái thứ phiền phức này chính là chuyện vui sắp tới mà ngươi nói đấy!"
Trước khi ta xuất cung có nói với nàng rằng chuyện vui của nàng sắp tới, nàng mỏi mắt ngóng trông, kết quả lại lòi ra đứa nhỏ!
Ta giơ 3 ngón tay.
Bùi hoàng hậu: "?"
Ta cười híp mắt nói: "Ba năm sau, ngài lại có thể lớn bụng sinh tiếp."
Thuốc của Tạ Ngọc Uyển đã không còn, hoàng hậu thân thể khỏe mạnh, mang thai hoàn toàn không thành vấn đề.
Sở dĩ phải đợi ba năm......
Chắc là do, nàng càng ngày càng chán ghét hoàng thượng.
Bùi hoàng hậu càng tức giận: "Ngươi bói chuẩn gì cả, bổn cung không tin ngươi!"
Ta nói: "Nương nương, thực ra hoàng thượng rất tốt."
Hắn từng hỏi ta, năm đó có phải ta là người cầm ngọc bội không.
Ta nói phải
Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng không hề nhắc lại chuyện này.
Ngược lại còn nói, sau đó sẽ không tìm ta xem bói, muốn ta tới nói với hoàng hậu, để hoàng hậu giám sát hắn.
"Hoàng thượng nói, quá ỷ lại sẽ mất tâm tính của chính mình. Nương nương, hoàng thượng trẻ tuổi như vậy, liền có tâm thế như vậy......"
Cuối cùng ta bị Bùi hoàng hậu đuổi khỏi cung.
Quên đi, ý trời không thể trái.
Nói là ba năm, thiếu một ngày cũng không được.
Hoàng thượng chính ngài cố gắng lên.
31.
Nương ta không chịu đến Kinh Thành, người nói người yêu thích Dương Châu.
Ta cuống lên, Bùi Lăng theo ta đi Dương Châu tìm người.
Đáng cười là, ta có một đôi thiên nhãn nhìn thấu mọi chuyện trên thế gian này, nhưng ta lại không hiểu tại sao nương lại không muốn ta.
Ngược lại là Bùi Lăng một câu nói toạc ra.
Hắn nói: "Ngươi bây giờ là quốc sư, lại vừa vì đại nghĩa diệt người thân, thế nhân đều nói ngươi duyên trần đã đứt. Phụ thân vừa ch, không thích hợp có một vị nương ở cạnh."
Người sợ ta bị người chê trách.
Nương ta, vẫn là thông minh như vậy, chu đáo như vậy.
Nhưng ta vẫn sốt ruột: "Không được không được, ngươi đi cùng ta khuyên nương ta."
Bùi Lăng cúi đầu liếc ta một chút.
"Không cắt duyên trần nữa hả?"
"Cái gọi là cắt duyên trần vốn đã không đúng rồi, là các ngươi nghe sai đồn bậy. Tiểu đạo sĩ phái chúng ta, ngoạm miếng thịt lớn, còn có thể thành hôn."
Ta còn muốn giải thích cho hắn, mấy thứ đồn bậy còn bao gồm cả mấy chuyện như bói quẻ sẽ ít phúc các thứ,…,
Ai biết trong nháy mắt, hắn lại vui vẻ.
"Thật à?"
"Thật đấy, làm tiểu đạo sĩ khá tốt." Ta nói.
Hắn nghiêm túc nói: "Đi, ta cùng ngươi đi nói chuyện với nương ta, ta giúp ngươi khuyên nhủ người."
Ta: "???"