Báo Thù Không Thể Loại Diệt Toàn Gia Ấy

Chương 7: Phiên ngoại 1

1.

Dương Châu.

Tổ gia ta vốn là thương lái lớn ở nơi này, nhưng lại cố gắng bỏ đường buôn bán theo đường làm quan.

Sau khi nghe nói nương ta gây sự, tổ gia ta đấm ngực giậm chân, nói gia môn bất hạnh lắm mới nuôi ra cái loại nữ nhi vô dụng như vậy.

Khương Bạch Sương suýt nữa liên lụy bọn họ, khiến bọn họ không được vào kinh.

Sau đó lại đưa cháu gái của nương ta - Tiểu Khương vào phủ thừa tướng, rồi tiêu không biết bao nhiêu vàng bạc.

Cuối cùng, 3 năm trước cũng đã được chuyển vào kinh thành.

Bởi vì Tiểu Khương thị "có tài", nên đã tuyển ra một đứa nhỏ Khương gia làm "học trò của thừa tướng".

Chỉ chờ ấp ủ thêm mấy năm nữa, cống cho phủ thừa tướng thêm chút bạc nữa, sẽ một lần là thi đỗ luôn.

Kết quả là, Tạ thừa tướng mưu phản thất bại.

Khương gia bị liên lụy phải xét nhà, lúc họ bị đày đi, ta cũng tới nhìn.

Lúc đó ta đứng trên thành, Bùi Lăng ngẫu hứng ngâm hai câu thơ.

"Ngàn dặm tặng người đầu, lễ khinh tình ý trùng*."

(*ngàn dặm tiễn đưa người, lễ nhẹ nhưng tình nặng)

2.

Bây giờ Khương gia ở Dương Châu chỉ còn nương ta thôi.

Kỳ vương phi quá cố lại hết lòng tuân theo cam kết, mua cho nương một tòa nhà, để lại hai vị mama đắc lực.

Ta có hơi gần quê mà vội rồi.

Dọc đường đi luôn nói: "Mấy năm nay, không biết nương đã phải chịu bao nhiêu khổ cực."

Bùi Lăng nói: "Người là người biết chịu khổ, nơi như phủ thừa tướng người còn nhịn được mà."

Ta nói: "Lúc rời xa nương, ta mới 7 tuổi. Bây giờ ta lớn rồi, sợ là đứng trước mặt nương cũng không nhận ra."

Hắn nói: "Người ta không nhìn thấy, nàng đứng trước mặt người thì có ích gì chứ?"

Ta không nói gì.

Bởi vì cũng không được an ủi.

Ta nghĩ trong lòng, nếu như ta khóc dưới chân người, nhỡ đâu lại khiến người buồn hơn thì sao?

Không được, ta phải nhịn, chỉ nói chuyện vui với người.

Bùi Lăng hỏi ta: "Sao nàng vẫn run thế?"

Cảm xúc dâng trào, ta không nhịn được mà khóc một trận.

Nhưng hắn còn nói: "Nàng xem nàng này, hà tiện quá, tới gặp nương mà cũng không chịu mua cái áo choàng bông tốt hơn chút."

Nói xong, hắn lại cởϊ áσ khoác, choàng cho ta.

Xõa xuống đất hơn nửa.

Hắn bất ngờ: "Nàng lùn thế."

Được rồi, ta không run, thậm chí còn chả muốn khóc nữa.

Nương ta mở một lớp học cho nữ nhân ở nhà, chuyên dạy đàn tranh.

Có hơn mười mấy đệ tử, đều mới mười mấy tuổi.

Từng người từng người đàn rất cẩn thận nghiêm túc.

Nương ta dùng dải lụa mỏng che mắt, ngồi giữa gõ chĩnh làm nhịp.

Động tác của người ngừng lại, tiếng đàn cũng ngừng.

Đệ tử đàn sai run lẩy bẩy đứng dậy.

Nương ta nghiêng đầu: "Là Nhụy nhi sao?"

Cô nương kia nhỏ giọng nói: "Dạ, là em."

Nương ta thở dài: "Luyện nhiều lần vậy mà lại đàn sai rồi."

Cô nương ấy cũng không dám nói gì.

"Ngươi cũng biết có người muốn học lại chẳng có cơ hội học, không giống ngươi, có người cầm tay chỉ dạy, sao ngươi lại không chịu tận tâm mà học chứ?"

Tiểu cô nương nào có thấu sự xót xa trong lời người cơ chứ.

Nàng ta nói: “Em, em về nhà luyện tiếp.”

Nương ta không nói gì nữa.

Vốn dĩ ta trốn trong đám đông nhìn người, đột nhiên bị Bùi Lăng đẩy một cái.

“A” một tiếng rồi ngã nhào xuống.

Bùi Lăng hoảng sợ: “Sao nàng nhẹ thế?!”

Nương ta kinh ngạc: “Ai?”

Bùi Lăng nói: “Là ta…”

“Không hỏi cậu!”

Nương ta loạng choạng đứng lên.

“Cái âm thanh vừa rồi, có vẻ là của nữ nhi ta.” Người vô cùng chắc chắn.

“….. Nương!”

3.

Ta cũng không kiềm được cảm xúc của mình, muốn bò qua ôm lấy người.

Kết quả lại bị ôm tới cạnh người.

Bùi Lăng đặt ta cạnh nương, dùng giọng điệu nịnh nọt nói:

"Khương phu nhân, ta đưa nữ nhi ngài tới rồi."

Không biết lúc đó nương ta đang nghĩ gì.

Có thể là do người đang quan sát ta, nên mới không mắng hắn.

Ta khóc thút thít trong lòng nương.

Kết quả nương ta lại thốt ra một câu: "Con thấy rồi đó, ta ở chỗ này rất ổn."

Ta: "?"

Mẹ ta ôm mặt ta, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ không cùng con về kinh thành, cũng sẽ không tới phủ quốc sư đâu."

Ta: "???"

5.

Ta xóc quẻ rất nhiều, nhưng lần nào cũng là quẻ hung, chắc chắn nương sẽ không cùng ta về.

"Tại sao lại thế? Chẳng nhẽ nương không thích ta?"

Ta không nhịn được mà nhớ lại hồi bé mình khốn nạn thế nào.

Ví như hồi đó khó khăn quá, ta từng nói mấy lời khốn nạn như "Sao con lại có di nương như người chứ?", "Nếu đại phu nhân là nương con thì tốt rồi.",...

Ta khóc lóc nói: "Ai lại thích một đứa khốn nạn... thịt kho tàu?"

Bùi Lăng cầm cho ta một bát thịt kho tàu béo ngậy!

Hắn còn an ủi ta: "Ăn chút thịt đi, cho vui vẻ."

Ta ôm một loại cảm xúc phẫn nộ, chọc thẳng vào miếng thịt kho tàu trong bát.