21.
Vừa nói hoàng hậu sẽ sinh năm nam một nữ.
Quay đầu hoàng thượng đã phục vị cho Tạ Ngọc Uyển, đồng thời vẫn luôn ở lại trong cung nàng ta.
Một tháng sau, thừa tướng Tạ Ân rốt cục lấy được tước vị hắn tâm tâm niệm niệm.
Tạ gia vinh sủng ngập trời.
Bùi hoàng hậu tra ra Tạ Ngọc Uyển vì vinh sủng mà đốt mị hương trong điện, tức giận đến mắng to.
"Đúng thật là, uổng công là cửu ngũ chí tôn, mà lại dính cái loại thủ đoạn nho nhỏ này!"
Sự xem thường trong câu đó dường như sắp đá tung nóc Từ Nguyên Điện.
Lỗ mama...... Thuần thục che miệng của nàng.
Mãi tận ba tháng sau, tiền tuyến rốt cục truyền đến tin chiến thắng.
Bùi hoàng hậu rốt cục có thể thở phào một hơi.
Lỗ mama cũng thở phào một hơi: "Lần này, phong thuỷ trong cung có thể luân chuyển rồi."
Tròn bốn tháng, hoàng thượng ngay cả bước cũng không bước vào Từ Nguyên Điện.
Những người này quá giỏi bợ đỡ, Tạ Ngọc Uyển nghiễm nhiên đã là phó hậu rồi.
"Nương nương, hoàng thượng có chỉ!"
Lỗ mama mừng đến phát khóc: "Nương nương, tình thế xoay chuyển rồi!"
An công công đọc to thánh chỉ trong điện, cười híp mắt hỏi: "Tiểu Tiên sư đâu?"
Bùi Lăng lần đầu đánh thắng trận, Hầu phủ trên dưới đều không có phần thưởng.
Hoàng thượng thậm chí không thèm tự mình đến Từ Nguyên Điện một chuyến.
Thánh chỉ này là để phong ta làm quốc sư, cũng ban cho ta một tòa phủ quốc sư.
Sau khi Bạch Hổ xuất chinh, ta một lần thành danh, trên dưới Khâm Thiên Giám đều tiến cử ta.
22.
Ta không muốn đi, còn khóc một hồi.
Bùi hoàng hậu cũng đau lòng: "Hòa Kinh nhát gan, vì sao muốn nàng dọn ra ngoài? Không được, bổn cung muốn đi tìm hắn lý luận!"
Lỗ mama vội vã ngăn cản nàng: "Nương nương, hoàng thượng chuyển tiểu tiên sư ra ngoài, có thể là cố kỵ ngài."
Ta khóc lóc nói: "Nương nương, có thể hay không cho ta Chu ngự trù, thịt kho tàu hắn làm ăn ngon lắm."
Lỗ mama: "......"
Bùi hoàng hậu thở dài: "Cho ngươi, đều cho ngươi, ngươi còn muốn cái gì không?"
Ta nhìn về cái bập bênh táo nho nhỏ.
"Cái này cũng cho nàng mang đi. À, áo bông và áo khoác nhỏ bổn cung dặn các ngươi làm cho nàng xong chưa?"
Cuối cùng nàng thu dọn cho ta rất nhiều đồ.
Lỗ mama bất đắc dĩ nói: "Nương nương, quốc sư còn đang trong kinh mà."
Bùi hoàng hậu nói: "Ừ nhỉ......"
Trong giọng nói lại có một loại cảm giác lạc lõng không tên.
Ta nhìn nàng một chút.
Bùi hoàng hậu hiếm thấy ôn nhu: "Hòa Kinh, nếu như ngươi sợ, Bổn cung còn có thể vì ngươi tranh một lần."
Ta lắc đầu một cái: "Nương nương, ngài sắp có tin vui siêu lớn rồi."
Lỗ mama tai què, nghe thành"có tin vui*".
(大喜事 và 遇喜 na ná nhau, nhưng cái trước là gặp chuyện vui/ gặp may, cái sau là có bầu)
Suýt chút nữa bị Bùi hoàng hậu mắng ch.
Cãi nhau một hồi, sau đó ta mang theo thật nhiều đồ rời khỏi cung.
23.
Trước khi xuất cung, ta gặp được Tạ Ngọc Uyển đang được tiền hô hậu ủng.
Bình thường hoàng hậu bảo vệ ta cẩn thận lắm, nàng không thấy được ta.
Lúc này nàng liền nhanh chân đi lại đây.
"Chúc mừng muội muội."
Bên cạnh ta còn Lỗ mama và vài cái cung nữ theo tiễn đưa ta.
Ta nhìn nàng, cũng không hé răng.
Nàng đem ta kéo đến một bên, nói: "Đồ ngốc, sau khi đi ra ngoài, phụ thân nhất định sẽ dạy dỗ ngươi quy củ thật tốt."
Cái chữ “phụ thân” này, đối với tất cả nữ nhi Tạ gia mà nói, là ác mộng.
Ta không lên tiếng, phù hợp thiết lập đồ ngốc của ta trước giờ.
Lỗ mama cau mày: "Quý Phi nương nương, ngài làm gì vậy?"
Tạ Ngọc Uyển cười nói: "Phượng Nghi, bổn cung chính là muốn để muội muội xem hài tử trong bụng là nam hay nữ."
Nàng ta mang thai?
Sắc mặt Lỗ mama trắng bệch.
"Là hoàng tử." Ta nói.
Tạ Ngọc Uyển vui vẻ: "Thật sao?"
Ta nhìn chằm chằm đám khí đen trên gáy nàng ta, gật đầu chắc chắn.
"Ừ, là hoàng trưởng tử."
Đáng tiếc, ngươi sinh ra là nó ngủm rồi.
24.
Phủ quốc sư rất lớn, cũng rất quạnh quẽ.
Nhưng sư phụ ta bảo Hòa Diệp sư huynh xuống núi theo ta.
Hòa Diệp bất đắc dĩ nhìn ta: "Tiểu mọt sách ngốc nghếch, sư phụ bảo ta hỏi muội chút, muội còn muốn quay đầu không?"
Vẻ trẻ con ngây ngô trên mặt ta lập tức biến mất.
Ta nhìn chằm chằm tuyết lớn ngoài cửa sổt, ánh mắt nặng nề.
Hòa Diệp lui về sau một bước.
Ta khai nhãn lúc vừa tròn 17 tuổi.
Từ đó về sau, các sư huynh liền không dám nhìn thẳng vào mắt ta.
Các nàng nói, đôi mắt ta u ám, nhìn như thương xót, lại vô tình.
Đặc biệt là, đôi mắt này lại xuất hiện ở một thiếu nữ yêu kiều lại ngây thơ tuổi thanh xuân, càng là làm người nhìn mà phát khϊếp.
Ta nói: "Sư huynh, đây là đoạn trần duyên cuối cùng của muội, muội phải cắt đứt nó."
Hòa Diệp sư huynh giội ta một gáo nước lạnh: "Sư phụ nói, trần duyên không cắt đứt được."
Ta cuống lên: "Tại sao không được? Chờ muội báo thù, muội trở về núi. Muội sẽ tu hành, sau đó thành tiên!"
Hòa Diệp sư huynh lườm một cái: "Muội nghĩ rằng chúng ta làm đạo sĩ là vì thành tiên? Muội gặp được mấy người thực sự thành tiên?"
Ta: "Vậy làm đạo sĩ là vì cái gì?"
"Đương nhiên là vì ăn được, uống được, sống được tự tại."
Nhưng ta lại không đáp lời.
25.
Sau khi ta xuất cung, Bùi hoàng hậu muốn bảo vệ ta, nhưng có lòng không đủ lực.
Thừa tướng Tạ Ân quả nhiên nhiều lần tới tìm ta.
Hắn buộc ta lợi dụng thân phận quốc sư nói dối hoàng thượng.
Ta không chịu: "Làm giả quẻ, ta sẽ tổn thọ."
Hắn nói: "À, vậy con muốn nhìn con di nương ch? Tiểu Ngũ, con không thể bất hiếu vậy được."
Ta không thể làm gì khác, đành nghe lời hắn, thế nhưng mỗi lần nói dối xong, ta đều sợ đến khóc, từ từ gầy gò dần.
Hắn rất đắc ý, lợi dụng ta đạp đổ mấy đối thủ của hắn.
Còn khen ta: "Thật là một hài tử có hiếu với di nương."
Binh sĩ Bùi gia ở biên cương chảy máu.
Nhưng là ở kinh thành, Tạ gia lại được vinh sủng ngập trời.
Mãi đến tận một ngày kia, Tạ quý phi sắp sinh.
Hắn biết đó là một hoàng trưởng tử, nữ nhi có hi vọng được lên hậu vị rồi!
"Ngươi tiến cung bảo vệ tam tỷ của ngươi, tuyệt đối không được tiểu hoàng tử xảy ra chuyện gì."
Ta đi.
Ngoài phòng sinh, hoàng thượng đích thân đến.
Tạ Ngọc Uyển dằn vặt nửa ngày liền sinh ra một hoàng tử khỏe mạnh.
Thân thể nàng cường tráng, lúc này còn rất có tinh thần, vui mừng mà nhìn hài nhi.
Nữ quan đột nhiên đi vào.
Tạ Ngọc Uyển giãy dụa đứng dậy, cười nói: "Hoàng thượng có thánh chỉ sao?"
Nàng vui sướиɠ không lời nào có thể miêu tả được.
Nữ quan nói: "Hoàng thượng có chỉ, bỏ mẹ giữ con, hoàng trưởng tử ôm tới cung hoàng hậu."
Tạ Ngọc Uyển như từ thiên đường rơi vào địa ngục.
Nàng sợ hãi kêu thảm thiết: "Không thể, ta không tin, ta muốn thấy hoàng thượng! Hoàng thượng!"
Hai vị mama đè nàng lại, đổ thuốc vào miệng nàng.
Sau đó ném nàng, nghênh ngang rời đi.
Ta đứng bên cạnh nhìn.
Thuốc kia rất nhanh đã thấy có hiệu quả, nàng ta chảy thật nhiều máu.
Nàng cầu cứu ta: "Muội, muội mau xuất cung, đi tìm phụ thân......"
Ta nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên hỏi: "Lúc ngươi móc mắt nương ta, nàng chảy máu nhiều khôn?"
Tạ Ngọc Uyển cả kinh.
"Tạ Ân và Tư Nghi còn khen ngươi giỏi, đúng không? Còn nói, mấy người tỷ muội khác cũng không bằng ngươi, ngươi lòng dạ độc ác như vậy, mới có thể vào cung, đúng không?"
Nàng vừa kinh vừa sợ: "Ngươi, ngươi tiện nhân này, ngươi là giả bộ......"
Ta cười nhìn nàng.
Ta khai thiên nãn, thấy rõ nàng ta đang hoảng sợ.
Ta cúi người, nói bên tai nàng: "Mẹ ta dạy ta tài cao minh đây. Tí thủ đoạn ấy của ngươi, không ra gì."