Nước mắt bất lực chảy xuống, Đông Cúc vội vàng tiến lên: “Chủ tử, chờ ngài học quy củ xong, Vương gia vẫn sẽ đến đây.”
“Thế sao? Đã bao nhiêu ngày trời Vương gia không đến chỗ ta. Chàng ấy đã có người mới, nào còn nhớ ta? Chắc chắn chàng ấy vẫn đang giận ta nên không chịu gặp ta.”
Nghĩ đến chuyện Vương gia bị tiện nhân kia mê hoặc đến nỗi quên hết trời đất, dáng vẻ của tiện nhân kia hầu hạ dưới thân Vương gia chắc chắn cực kỳ vô liêm sỉ, sao Cao Trắc phi còn có thể bình tĩnh được? Thế là nàng ta định đứng dậy xua đuổi đám người của Nội vụ xử.
Vừa thấy chủ tử nhà mình lại lên cơn xấu tính, Đông Cúc vội nói: “Chẳng lẽ ngài không cảm thấy đây là kế hoạch của Vương phi sao? Nếu ngài thật sự chọc giận nàng ta, cuối cùng người được lợi không phải Vương phi thì là ai?”
Cao Trắc phi ngẩn người, mới chợt nghĩ đến chuyện này, đồng thời tỉnh táo triệt để, kéo Đông Cúc nói: “May mà có ngươi nhắc nhở ta, không thì ta sẽ trúng kế.”
Buổi tối, Duệ Vương trở về.
Người phụ trách điều tra bị thả rắn độc vào Mai Hương cư lập tức bẩm báo với hắn, nói rằng đã bắt được hung thủ. Sau khi bị tra tấn, người nọ khai rằng là Kiều Nhi sai khiến hắn ta.
Nghe vậy, Duệ Vương nhíu mày dừng bước, nét mặt sa sầm.
Kiều Nhi là người của Vương phi, chuyện này tất nhiên là do Vương phi bày mưu đặt kế.
Tối qua nàng ta còn giả vờ dáng vẻ hiền lương thục đức, sau lưng lại ra tay tàn nhẫn độc ác với thân muội muội của mình.
Hắn vẫn cho rằng, nàng ta chỉ coi trọng địa vị của mình một chút. Hồi trước thành hôn, hắn vốn không định cho nàng ta làm Chính phi, chẳng qua là không thể không cưới nàng ta, nhưng dù sao nàng ta vẫn thật lòng thật dạ với mình, dẫu rằng nàng làm việc hơi quá đáng nhưng suy cho cùng cũng chỉ là vì ghen ghét tỵ nạnh mà thôi.
Bây giờ hắn mới chợt biết được, nàng ta lại là hạng người tàn nhẫn độc ác đến thế.
Hắn lại nghĩ, bây giờ nàng ta đang mang thai con của mình, cũng không gây ra chuyện lớn gì, chuyện này tạm thời ém xuống vậy.
Trở về Thanh Phong đài đã ngửi thấy mùi thức ăn. Hắn vào phòng thì thấy thức ăn bày đầy trên bàn, bốn món ăn một món canh, có cả thịt cả rau, nhìn thấy hợp khẩu vị.
“Vương gia, tỳ thϊếp nấu ăn cho ngài, ngài ăn thử xem có hợp khẩu vị không?” Cẩm Tâm múc canh đặt lên bàn, sau đó tiến lên kéo hắn ngồi vào bàn.
“Nàng tự tay nấu à?” Hắn tò mò hỏi. Hắn không thiếu người nấu cơm, chẳng qua thật sự nấu cơm được lại là chuyện khác.
“Vâng.”
Vẻ mặt Duệ Vương sung sướиɠ, cầm đũa lên nếm một miếng, sau đó khen ngợi nhướn mày: “Tay nghề không tồi. Không ngờ nàng còn có bản lĩnh này.”
Nhận được khích lệ, Cẩm Tâm cũng nở nụ cười, sau đó ngồi vào bàn.
Trù nghệ của nàng quả thực rất tốt, từ năm bảy tám tuổi đã bắt đầu loay hoay trong bếp. Sau khi về Hầu phủ, nàng lại thường xuyên bị bỏ đói, bình thường nhà bếp không có đồ ăn thừa, đều bị hạ nhân ăn vụng hết. Cho nên nàng phải tự lén lút nấu ăn, tất nhiên cũng dần dần rèn luyện tay nghề.
Suốt mấy ngày qua, Duệ Vương càng sủng ái nàng vô cùng, hầu như vừa về phủ sẽ lập tức đến tẩm phòng, thậm chí là thư phòng, ban ngày mà lại đóng cửa.
Nhưng Cẩm Tâm biết rõ, lấy sắc hầu người sao có thể lâu dài? Cho dù được Duệ Vương sủng ái vô cùng, nàng cũng không dám bỏ mặc bản thân mình đắm chìm trong đó. Đơn giản chỉ là vì mình biết chiều ý hắn, lại ngoan ngoãn nghe lời, xinh đẹp quyến rũ, không có gì để đe dọa hắn, thậm chí chỉ có thể sống dựa dẫm vào hắn.
Đã nhiều ngày trôi qua, nàng vẫn chưa ngừng dùng canh tránh thai, bây giờ cũng đã đến lúc ngừng uống.
Nếu có thể mang thai thì nàng sẽ có bảo đảm trong Vương phủ này.