Nhưng thân phận của Cao Trắc phi không thấp, lại thêm được Vương gia sủng ái, nàng ta vẫn sống ở Nam Uyển một mình, Liễu Trắc phi và ba vị Thứ phi khác sống ở Bắc Viện. Sau khi Dương Thứ phi chết vì khó sinh, Bắc Viện tự nhiên bỏ trống một phòng.
Dựa theo quy tắc bất thành văn, Thứ phi mới được nâng lên đương nhiên sẽ dọn vào căn nhà mà Dương Thứ phi từng sống, nhưng bây giờ được an bài vào Nam Uyển, cũng coi như phù hợp quy củ.
Nhưng nếu để Cẩm Tâm và Cao Trắc phi sống chung một viện thì chắc chắn sẽ gà chó không yên.
Sau khi biết chuyện này, Cẩm Tâm chỉ cười lạnh mấy tiếng: “Tâm tư của nàng ta đều rõ mồn một trên mặt.”
“Hay là chủ tử nói với Vương gia một tiếng để dọn vào Bắc Viện thôi.” Liên Dung nói.
“Chuyện nhỏ nhặt này mà cũng nói với Vương gia, chỉ khiến Vương gia giảm bớt hảo cảm với ta, không cần thiết.”
“Nhưng Cao Trắc phi nóng tính, chắc chắn sẽ gây khó dễ cho ngài.” Liên Dung vô cùng lo lắng.”
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất chắn.”
Cuộc sống rồi vẫn sẽ tiếp tục, nàng cũng không tin Cao Trắc phi vẫn dám ngang ngược như trước kia. Hiện giờ nàng không phải thị thϊếp xuất thân nô tài như trước kia, nếu nàng ta còn dám càn rỡ, nàng nhất định sẽ không khách sáo đâu.
Nhưng hiện giờ, nàng tất nhiên sẽ không sang bên đó. Nàng tuân theo lời dặn của Vương gia, ở lại Thanh Phong đài dưỡng thương.
Lúc này, người tức giận nhất là Cao Trắc phi.
Thấy người của Nội vụ xử khiêng đồ đạc vào Nhã Lan hiên đối diện chỗ mình, Cao Trắc phi lập tức phái người đi hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra, Nội vụ xử trả lời: “Giang Thứ phi sẽ ở lại đây, Vương phi phái chúng tiểu nhân đến đây quét dọn trước.”
Nghe vậy, Đông Cúc nhíu mày khó hiểu: “Giang Thứ phi từ đâu ra vậy? Chẳng phải quý phủ của chúng ta không có Thứ phi thứ hai à?”
“Tỷ tỷ vẫn chưa nghe tin à? Đó là Giang thị thϊếp hồi trước, bây giờ đã được chứng thực thân phận là thứ nữ của Tề Viễn Hầu phủ, muội muội của Vương phi, đương nhiên Vương gia không thể bạc đãi ngài ấy, bèn nâng thân phận lên Thứ phi. Đã nâng thân phận thì tất nhiên không thể sống chung một sân với các thị thϊếp, cho nên Vương phi mới ra lệnh cho chúng ta đến đây dọn dẹp sạch sẽ, chờ vết thương trên chân của Giang Thứ phi lành lặn thì sẽ sang đây ở.”
Sau khi nói xong một tràng, nhìn vẻ mặt đắc chí của tên tiểu tử Nội vụ xử này, ai không biết còn tưởng chủ tử của hắn được chuyển vào đây ấy chứ.
Vương Nhị Hỷ đương nhiên là vui vẻ. Liên Dung có quan hệ tốt với hắn, cũng thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau. Nàng ấy đi theo một chủ nhân tốt, tiền đồ rộng mở lắm, vị này liên tục được nâng hai cấp trong vòng một tháng, kể từ khi Vương phủ được mở đến nay, chưa từng có ai đạt được vinh quang cỡ này, hắn không nịnh bợ sao được?
Nghe xong, Đông Cúc vội vàng chạy về sân báo cáo chuyện này với Cao Trắc phi.
Biết chuyện này, Cao Trắc phi cả kinh đứng dậy, sau đó cầm chén trà trên bàn ném xuống đất: “Lại là con tiện nhân này!”
Đông Cúc hoảng sợ quỳ xuống, liên tục trấn an nàng ta: “Chủ tử, ngài phải bình tĩnh một chút, đừng đi gây sự với Giang Thứ phi ngay lúc này. Dương ma ma vẫn đang ở đây, nếu hai ngày này, ngài vẫn chưa thể khiến bà ấy hài lòng thì ngài sẽ không được tham dự thọ yến của Hoàng hậu đâu!”
Cuối cùng câu nói này cũng khiến Cao Trắc phi dần dần tỉnh táo lại, sau đó ngồi xuống ghế của mình, chỉ có điều vành mắt thoáng chốc đỏ hoe.