“Sau này thì sao?” Hắn hỏi tiếp.
“Sau này, phụ thân lại không thể làm chủ, mẫu thân trở thành nô bộc sống tạm bợ trong Hầu phủ.”
Quãng thời gian ấy kể lại thì bâng quơ, nhưng thực tế Duệ Vương vẫn hiểu được cảm giác ăn nhờ ở đậu.
Hồi mới được nuôi nhờ trong Khôn Ninh cung, hắn cũng từng cẩn thận dè dặt lấy lòng mẫu hậu, tuy rằng cuộc sống không khốn khó, nhưng dù sao cũng suốt ngày bất an.
“Nếu phụ thân của nàng đã chính danh phận cho mẫu thân của nàng thì nàng không còn là thân phận nô bộc nữa, cũng coi như tiểu thư Hầu phủ đàng hoàng. Nếu còn giữ thân phận thị thϊếp thì không hợp quy củ, đã vậy thì nâng lên làm Thứ phi đi.”
Nghe vậy, Cẩm Tâm ngước mắt, ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt lóe lên kích động, hân hoan, lập tức quỳ xuống: “Đa tạ Vương gia nâng đỡ, cuộc đời này tỳ thϊếp nhất định sẽ phụng dưỡng Vương gia toàn tâm toàn ý.”
Duệ Vương bật cười: “Chẳng nhẽ không nâng vị phân cho nàng, nàng sẽ không toàn tâm toàn ý phụng dưỡng bổn vương sao?”
“Làm tốt bổn phận và phụng dưỡng thật lòng tất nhiên là khác biệt. Có lẽ tấm lòng của tỳ thϊếp không đáng tiền, nhưng tình cảm đối với Vương gia, cả đời tỳ thϊếp sẽ không thay đổi.”
Nghe xong câu này, Duệ Vương cười lớn: “Nữ nhân trong phủ này, giữ bổn phận với bổn vương không ít, chỉ có nàng nhắc đến thật lòng. Bổn vương rất thích tính cách chân thật của nàng.”
Tiễn bước Duệ Vương, Cẩm Tâm thu hồi tầm nhìn, tâm trạng vô cùng khoan khoái.
Nào ngờ khi câu nói này của Vương gia truyền đến Tê Loan viện, thân thể của Giang Ngọc Thục vừa đỡ hơn một chút thì lại lần nữa bị kích động đến nỗi phải nằm trên giường.
“Chuyện này, sao Vương gia lại tự làm chủ? Chẳng nhẽ không nên hỏi ta một câu sao?” Giang Ngọc Thục tức giận đến nỗi đấm giường, thậm chí chảy nước mắt.
Nếu nói trong Vương phủ này, nàng ta hận hai người nào nhất thì một người là Cao Trắc phi, người còn lại là Giang Cẩm Tâm. Nhất là Giang Cẩm Tâm đáng giận nhất.
Nàng ta vốn định để Giang Cẩm Tâm ở trong viện của mình để Vương gia đến chỗ mình nhiều hơn, nào ngờ Vương gia lại muốn nâng nàng lên thị thϊếp, còn ban thưởng chỗ ở cho nàng sống riêng một mình. Bây giờ lại càng bỏ qua mình, lại lần nữa nâng vị phân cho nàng.
Thấy chủ tử nhà mình như vậy, Kiều Nhi cũng rất đau lòng.
“Vương phi, chẳng lẽ thật sự để cho nàng ta được nâng làm Thứ phi sao?”
“Không nâng thì còn có thể làm sao đây? Chuyện đã được Vương gia quyết định, xưa nay chưa bao giờ thay đổi. Chàng ấy vốn đã nghi ngờ ta vì chuyện rắn độc, chàng ấy làm vậy là để cảnh cáo ta đấy.” Giang Ngọc Thục cắn răng nói.
Rốt cuộc nha đầu chết tiệt kia có bản lĩnh gì mà lại khiến Vương gia sủng nàng ta đến thế? Bây giờ Giang Ngọc Thục mới phát hiện, giờ đây Giang Cẩm Tâm đã không còn là người mà mình có thể khống chế.
Sau khi bình tĩnh lại, lý trí của Giang Ngọc Thục đã trở về.
“Nếu Vương gia đã coi trọng nàng ta thì ta cũng không tiện làm trái ý Vương gia, vậy thì nâng làm Thứ phi đi. Dù gì cũng chỉ là tiểu thϊếp, không được vào ngọc điệp của hoàng thất. Ngươi đi nói cho tiện nhân này, nàng ta không phù hợp sống ở Mai Hương cư nữa, dọn vào Nhã Lan hiên bên nam viện thôi.”
Nghe vậy, Kiều Nhi mừng rỡ trong lòng, vội vàng đi truyền lời.
Nam Uyển chỉ có một mình Cao Trắc phi sống ở đó. Dựa theo quy định của Vương phủ, hậu viện tổng cộng có bốn viện, Vương phi sống một mình một viện, các viện khác phải để cho một Trắc phi và Thứ phi cùng nhau sinh sống, viện còn lại là của thị thϊếp và thông phòng, viện chính giữa là Thanh Phong đài, thư phòng và tẩm phòng của Vương gia cùng với một viện bỏ trống, tiền viện là chỗ ở của đám hạ nhân, ngoài ra còn có thiên viện và sương phòng khác.